Author: Tân Nhược Cấp Trừng Chúc Mao Y (津若给澄织毛衣/津若爱澄)
Chính văn: Ức Vãn
Phiên ngoại : Đương Quy
=====
"Giang Trừng, ngươi cũng không có lời gì muốn nói với ta sao?"
"Giữa ngươi và ta không còn có gì để nói. Tránh ra!"
"Ai nói không có! Hoan nhi?"
"Ngụy Vô Tiện, mặc kệ kiếp trước như thế nào, ta khuyên ngươi nên làm rõ tình hình, bây giờ ta cùng Lam Hi Thần mới là một đôi, mà ngươi đừng quên, ngươi là đạo lữ của Lam Vong Cơ, xin tự trọng."
"Tự trọng, tự trọng cái gì? Rõ ràng lúc đầu chúng ta mới là một đôi!"
"Ngụy Vô Tiện, ngươi là không thể tha thứ, ngươi đừng hòng ta sẽ nhận ngươi."
Đợi nàng đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện đang muốn tiến lên nói với nàng cái gì, nàng lại không hề nói một câu, thậm chí cũng không có nhìn tới Ngụy Vô Tiện, liền bước nhanh tiến vào cửa lớn Liên Hoa Ổ.
"Hoan nhi, con vẫn còn hận ta sao?"
"Ta sẽ không hận ngươi, cũng sẽ không tha thứ ngươi, bởi vì những điều này đều quá uổng phí."
A Trừng, nếu ngươi và ta chỉ có một đời này, chỉ một đời này, như vậy hiện tại dù cho là giấc mơ, cũng là một mình ta mơ.
Chí ít ở trong mơ, ta không cần lo lắng lại mất đi ngươi.
=====
Chủ cp Hi Trừng, có Tiện Trừng, VT (nhưng không chào đón fans VT)
CRACKCANON, ai không thích vui lòng CLICK BACK! ❌❌❌
Chuyển ngữ chưa được sự cho phép của tác giả, xin ai ghé qua không mang ra khỏi wattpad của mình.
Disclaimer: Tác phẩm này chỉ mang tính chất hư cấu, không phản ánh đời thực của bất kỳ cá nhân nào.
Thể loại: Sinh tử văn, ABO, HE, Đường trộn thuỷ tinh.
-----------------
Nhưng lỡ như Hùng chấp nhận đứa nhỏ này thì sao?
Thành An nhấc điện thoại lên, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nó lướt qua danh bạ, nhìn chằm chằm vào cái tên 'Anh Hùng' mà nó đã lưu cho người kia.
Bàn tay nó run rẩy.
Rồi màn hình điện thoại tắt ngúm, An gục giữa 2 tay mình.
Đến cùng nó vẫn quyết định không thông báo cho anh.
Nó biết Hùng bị rối loạn thần kinh thực vật, An không chắc rằng tin tức này sẽ trở thành tin vui... hay là tin xấu đối với anh.
Nhưng Thành An biết, nó phải che giấu đứa nhỏ này, che giấu chuyện này.