• Tên gốc: 50年后王一博的自白
• Tác giả: 反转233 (fanzhuan233)
• Link gốc: https://fanzhuan233.lofter.com/post/1f094d05_1c71be3ae https://archiveofourown.org/works/21623809
• Summary:
Lời tự bạch của Vương Nhất Bác 50 năm sau khi đã trở thành một ông lão, kể về lần đầu tiên gặp gỡ với vị tiên sinh nhà mình như thế nào cuộc sống hàng ngày ra làm sao.
• [Trích]
Vào một ngày nọ, khi tôi đi vào gian phong đồ chơi kia, đột nhiên phát hiện, anh ấy cánh tay run run rẩy rẩy, chính là đang cầm bút viết, mặt sau của mỗi món đồ chơi đều viết một chữ. Chữ kia, không phải cái gì xa lạ, là tên của tôi, Nhất Bác.
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy, anh ấy giống tiểu hài tử bí mật cố giấu bị đâm thủng, lập tức đem đồ chơi giấu ra đằng sau.
Hai chúng tôi rốt cục lại giống 50 năm trước kia, cãi nhau ầm ĩ, tôi đoạt lấy món đồ chơi kia, đem anh ấy ôm vào trong ngực, cười toe toét với cái dấu ngoặc kép không thể sâu hơn, trêu chọc anh ấy, "Tuổi đều lớn như vậy, còn không xấu hổ a."
Không nghĩ tới, anh ấy đột nhiên lại yên lặng. Tôi rõ ràng cảm nhận được, anh ấy ở trong trong ngực tôi, có chút run rẩy.
Tôi hốt hoảng, nước mắt của anh ấy từng giọt từng giọt dọc theo khóe mắt chảy xuống.
Anh ấy nắm thật chặt tay tôi, gắt gao nắm lấy, run run rẩy rẩy nói với tôi:
"Lớn tuổi rồi, rất nhiều thứ đầu óc không nhớ ra được. Anh rất sợ hãi, vạn nhất có một ngày anh đem em quên đi thì làm sao xử lý a."
Tôi mới phát hiện, trong cả căn phòng này, mấy trăm món đồ chơi đồ chơi sang trọng kia, mặt sau, toàn bộTous Droits Réservés