Story cover for [Minga] ANH by Cuchuoibaby
[Minga] ANH
  • WpView
    Reads 5,692
  • WpVote
    Votes 282
  • WpPart
    Parts 4
  • WpView
    Reads 5,692
  • WpVote
    Votes 282
  • WpPart
    Parts 4
Complete, First published Dec 26, 2019
Tôi đưa tay gỡ tấm khăn trắng được trùm trên sofa rồi ngồi xuống, để tấm giấy có in bảng chữ cái lên bàn, thắp một ngọn nến lên rồi dùng chiếc ly thủy tinh nhỏ đặt lên chính giữa tờ giấy. Tôi bắt đầu đọc câu thần chú mà những người cầu cơ hay sử dụng.
.
.
.
Ngẫu hứng lúc đọc truyện ma. Hoàn toàn hư cấu.
warning: Hơi kinh dị xen lẫn yếu tố tâm linh
All Rights Reserved
Sign up to add [Minga] ANH to your library and receive updates
or
#646minga
Content Guidelines
You may also like
markhyuck; when dawn comes again by sfrkinbad
11 parts Complete
Minhyung nói với tôi: "Yêu một cái đầu lạnh và một trái tim cứng rắn làm anh đau." Tôi động mắt, mí mắt nhắm lại rồi mở ra như khoảnh khắc trái tim vỡ vụn trong thoáng chốc. Anh bảo trái tim tôi cứng rắn, có lẽ đó là lý do nó lành lại ngay sau khi nó vỡ tan. Tôi tì trán mình vào trán anh, đôi mắt Minhyung hoàn toàn tĩnh tại, không gợn sóng, không đau thương, yên bình như mặt biển về khuya mặc cho lời anh nói như dòng thủy triều sấn qua bờ biển. Tôi đã nghĩ rằng đôi mắt anh sẽ u sầu lắm, hoặc chí ít là quầng thâm mắt đậm hơn vài hôm trước - vào mấy hôm mà anh phải trắng đêm cho công việc. Nhưng đôi mắt ấy vẫn minh mẫn, tinh anh và điềm tĩnh nhìn vào tôi. Tôi thấy mình mà như lại chẳng thấy gì trong đôi mắt ấy. Tôi cười. "Nên đừng yêu em nữa." Giọng tôi nhỏ, như chú đom đóm đang cố chứng tỏ thứ ánh sáng "vĩ đại" của mình với bầu trời về đêm, song thực chất thì nó chỉ như hạt cát cỏn con chẳng có lấy một cơ hội để tỏ mình. Tôi cứ tưởng như sự vỡ vụn tràn ra ngoài, ảm đạm nhuộm lên ba chữ tiếp theo sắp trượt khỏi môi. Cứ như tôi thều thào để tưởng niệm cho thứ gì đó sắp chết trong mình, trong khối óc, trong lồng ngực, trong hơi thở, trong đời. "Đừng yêu em." Tôi thậm chí còn chẳng biết mình đang khẩn nài hay cố gắng để thuyết phục anh. Tôi nghĩ mình đang rơi, và rồi tôi thể hiện điều đó bằng cách buông lơi. Buông lơi anh, bỏ mặc mình.
[Đam mỹ] Vì thiên sư đại nhân cống hiến - Bất Gian Bất Giới (Hoàn) by toamcuagin
88 parts Complete
Tác giả: Bất Gian Bất Giới Edit: Gin's Nguồn: Tấn Giang Tình trạng bản gốc: hoàn 87 chương Văn án Buổi tối trong sân trường không một bóng người, giữa lúc Lệ Nam bị quỷ đả tường đến đường cùng đành quyết định nhảy xuống khỏi tòa Minh Chí thì gặp được Ngôn Hành Yến, nhưng kẻ kia còn khủng bố hơn cả mấy con quỷ bám theo hắn hát đồng dao. Ngôn Hành Yến: Cậu thơm ghê, bảo sao đám quỷ quái cứ thích kéo cậu vào trong mộng, ngay cả tôi cũng... Lệ Nam: ...??? Lần thứ hai gặp lại Ngôn Hành Yến, Lệ Nam ở địa phủ bị vị thiên sư này dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới vào Ngôn phủ. Hiện đại, thiên sư, kinh dị, kinh dị và yêu đương song hành cùng hướng đến một câu chuyện ngọt ngào. Công (Lệ Nam): Mặt không đổi sắc nhưng trong lòng sợ đến chết đi sống lại, xui thay lại còn có cái thể chất thu hút ma quỷ. Thụ (Ngôn Hành Yến): Ốm - nhưng rất mạnh, giá trị vũ lực max, còn rất dính người. Note 1: 1. Hỗ sủng. 2. Không thích thì quay xe, đừng nói lời cay đắng, cảm ơn. Tag: Cường cường, không gian giả tưởng, kinh dị, thần tiên ma quái, vườn trường, chủ công. Note 2: ở phần "Trạch quỷ" có xuất hiện cụm từ "Đọc ngăn hồ sơ" hay "Đọc lại hồ sơ đã lưu", cái này giống như chơi game, bạn lưu lại phần game trước đó, ở phần sau nếu bạn chết bạn sẽ quay lại bắt đầu từ phần đã lưu lúc trước. Trong này nhiều khi ngữ cảnh không hợp nên mình đã thay bằng các từ khác với bản gốc, và mình cũng rất khó xử khi sử dụng mấy từ này, các bạn thông cảm nhé, nếu có từ ngữ phù hợp mong các bạn góp ý cho mình.
[FULL] Mưa Thu Tháng Mười by trachanhmatonggg
27 parts Complete
16+ Độ dài: 30 chương + ... ngoại truyện Lưu ý: Các sự kiện, địa điểm trong truyện đều là hư cấu. Nếu trùng hợp thì cũng chỉ là ngẫu nhiên. Một số chương có cảnh và ngôn từ bạo lực có thể gây khó chịu cho người đọc. Xin vui lòng cân nhắc trước khi xem. /Suốt mấy mùa mưa, hoa vẫn nở bên ô cửa sổ/ Những câu chuyện rất bình thường *** Vừa bám được vào thanh sắt thì bàn chân đột nhiên bước hụt một cái. Tưởng chừng như sắp toang đến nơi thì một bàn tay đã kịp chụp lấy tay tôi kéo lên tường thành một lần nữa. Tôi ngồi yên vị trên bờ tường thở phào còn người kia nhảy xuống đất trước, hai tay hướng về phía tôi. "Nhảy xuống đi, mình đỡ bạn." Lúc này tôi mới phát hiện, người vừa giúp mình không phải là Tùng Bách. Mắt tôi trợn càng to hơn khi nhìn rõ mặt người kia. Tôi mím chặt môi, rất muốn chửi thề một tiếng. Là cái thằng nhà bên cạnh bị tôi nhìn trộm chứ đâu. "Nhanh lên, thầy quản sinh mà bắt được thì toi đấy." Thấy tôi chần chừ, người kia nóng lòng giục. Tôi nhắm mắt, nhảy xuống, miệng không ngừng niệm Phật. Cậu da ngăm ôm gọn tôi trong lòng hệt như bắt lấy một con mèo rồi đặt tôi xuống đất. Tôi ái ngại nhìn Da Ngăm, lí nhí cảm ơn rồi co giò lên cổ chạy thẳng. _trachanhmatonggg_ Bìa: @trachanhmatonggg
You may also like
Slide 1 of 6
markhyuck; when dawn comes again cover
Bệnh hay quên cover
[Đam mỹ] Vì thiên sư đại nhân cống hiến - Bất Gian Bất Giới (Hoàn) cover
[FULL] Mưa Thu Tháng Mười cover
Drama tu chân giới cover
Taennie-Ở Ké Nhà Diêm Vương cover

markhyuck; when dawn comes again

11 parts Complete

Minhyung nói với tôi: "Yêu một cái đầu lạnh và một trái tim cứng rắn làm anh đau." Tôi động mắt, mí mắt nhắm lại rồi mở ra như khoảnh khắc trái tim vỡ vụn trong thoáng chốc. Anh bảo trái tim tôi cứng rắn, có lẽ đó là lý do nó lành lại ngay sau khi nó vỡ tan. Tôi tì trán mình vào trán anh, đôi mắt Minhyung hoàn toàn tĩnh tại, không gợn sóng, không đau thương, yên bình như mặt biển về khuya mặc cho lời anh nói như dòng thủy triều sấn qua bờ biển. Tôi đã nghĩ rằng đôi mắt anh sẽ u sầu lắm, hoặc chí ít là quầng thâm mắt đậm hơn vài hôm trước - vào mấy hôm mà anh phải trắng đêm cho công việc. Nhưng đôi mắt ấy vẫn minh mẫn, tinh anh và điềm tĩnh nhìn vào tôi. Tôi thấy mình mà như lại chẳng thấy gì trong đôi mắt ấy. Tôi cười. "Nên đừng yêu em nữa." Giọng tôi nhỏ, như chú đom đóm đang cố chứng tỏ thứ ánh sáng "vĩ đại" của mình với bầu trời về đêm, song thực chất thì nó chỉ như hạt cát cỏn con chẳng có lấy một cơ hội để tỏ mình. Tôi cứ tưởng như sự vỡ vụn tràn ra ngoài, ảm đạm nhuộm lên ba chữ tiếp theo sắp trượt khỏi môi. Cứ như tôi thều thào để tưởng niệm cho thứ gì đó sắp chết trong mình, trong khối óc, trong lồng ngực, trong hơi thở, trong đời. "Đừng yêu em." Tôi thậm chí còn chẳng biết mình đang khẩn nài hay cố gắng để thuyết phục anh. Tôi nghĩ mình đang rơi, và rồi tôi thể hiện điều đó bằng cách buông lơi. Buông lơi anh, bỏ mặc mình.