Story cover for JSH| Mơ Giữa Ban Ngày by _yiebyDan
JSH| Mơ Giữa Ban Ngày
  • WpView
    Reads 469
  • WpVote
    Votes 21
  • WpPart
    Parts 1
  • WpView
    Reads 469
  • WpVote
    Votes 21
  • WpPart
    Parts 1
Ongoing, First published Jan 22, 2020
tác giả: yiebyDan

Tsukasa cp

<<Đến nước này rồi có đánh tui chết tui cũng phải nói cho đằng ấy biết. Cái hôm 50 năm về trước ấy, tui đã luôn nhớ về nó còn đằng ấy thì không. Tui dám thề trên 106 đời trước rằng đằng trăm phần trăm đằng ấy đã quên đi nó như một giấc mơ vô nghĩa. Nhưng dẫu thế tui chưa lần nào trách đằng ấy vì, 1/3 quãng đời của ta đã trôi qua lãng phí chỉ để ngủ và những giấc mơ thường bị quên đi sạch sẽ. Vậy thì tới tận ngày hôm nay, ngay lúc này và sau tất cả, khi tui chọn đánh đổi những gì tui có để kết thúc nỗi đau trí mạng này, thì lí nào đằng ấy lại không cho?>>

<<Năm mươi với mười lăm là sáu mươi lăm, chừng đó thời gian đã trôi qua và tui từ chối mơ về đằng ấy vào năm sáu mươi sáu nữa.>>

<<"Tui muốn được ban tặng một cái chết nhẹ tựa lông hồng" là nói láo đó. Tận sâu đáy lòng tui đã ước có thể gặp lại đằng ấy lần nữa........ Nhưng giờ thì thà là chúng ta chưa hề quen biết nhau thì có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai.>>

<<Lần cuối cùng gửi đến đằng ấy lời chào tạm biệt, nguyện cho chúng ta đời đời kiếp kiếp cạch mặt nhau.>>

.............

<<Gặp được cậu đúng là mơ giữa ban ngày.>>
All Rights Reserved
Sign up to add JSH| Mơ Giữa Ban Ngày to your library and receive updates
or
#45tsukasa
Content Guidelines
You may also like
[MiKazu] Chuyện Tình Cảnh Sát Phòng Chống Tội Phạm by kimngani21
10 parts Complete
[Mikey x Kazutora] Thực ra câu chuyện này tôi đã viết cách đây một năm. Nhưng do không ưng ý cách viết non nớt nên xoá đi. Tuy nhiên bản thân tôi lại cảm thấy cốt truyện vẫn có thể khai thác nên ra lại. Cảnh báo truyện sẽ không dài, tầm trên dưới mười chương, và bởi vì là VIẾT LẠI nên có thể sẽ không giống hoàn toàn với khi mới viết. Đọc một cách vui vẻ thôi ! ________________________ Người ta thường nói tình cảm là thứ vô tình nhất, nó còn lạnh lẽo và đáng sợ hơn cả súng đạn nữa cơ. Đối với súng đạn, nó là thứ tất nhiên sẽ trung thành với chủ nhân, kẻ đang nắm giữ lấy nó. Nhưng với xúc cảm, tình yêu, nó là thứ tuyệt nhiên không bao giờ làm theo mệnh lệnh, và không ai có quyền điều khiển nó cả. Bao gồm chính chủ nhân của nó... Em yêu hắn.... Yêu đến chết đi sống lại, mòn rút bản thân trong những miên man về người, mỗi khi nhìn thấy lại là một lần đau.. Cớ sao định mệnh trớ trêu, kẻ em yêu lại như mù tịt trước mọi sự cố gắng theo đuổi từ em. Song lại rung động trước cậu ta...kẻ luôn nói rằng sẽ giúp em theo đuổi người nọ... Nếu em biến mất...có kẻ nào sẽ vì vậy mà tìm kiếm em không..? Nếu em chết đi...liệu có ai đó sẽ xót xa đến tim thắt lại vì em không...? Cre: @kimngani21 Chỉ đăng trên Wattpad !
CỎ BỐN LÁ by LoiHa1310
8 parts Complete
Hai mươi hai năm trước, cậu đã nói với cô may mắn phải tự đến, không thể đi tìm. Bình An ngẩng mặt nhìn mặt trời chói mắt, bất giác cô nở một nụ cười nhẹ. Nguyễn Thiện Ngôn, đời này của tao điều may mắn nhất là gặp được mày, thân với mày, cùng mày trưởng thành. Mày bước đến đời tao mang cho tao những ngày tháng vui vẻ nhất, sự vui vẻ này cả đời tao không quên. Hai chúng ta, rõ ràng là có bắt tay gặp gỡ nhưng lại chẳng có một lời từ biệt. Bình An biết, đôi khi con người cũng nên nói tạm biệt với những thứ bản thân không thể giữ nổi. Nguyễn Thiện Ngôn, tao đã cố chấp ôm lấy mày mười năm qua rồi. Nhưng cái tao ôm chỉ là hình bóng mày mà tao phải lặn xuống đại dương mênh mông hồi ức mới với được. Bây giờ tao mệt rồi, không còn sức bơi nữa, đành phải lên bờ thôi. Người xưa có câu: "Cuộc sống này tất cả các duyên phận đều là nợ đến từ kiếp trước, có những người đến rồi lại đi là bởi vì họ nợ bạn không nhiều, trả xong nợ rồi thì đi." Kiếp này mày cứu tao một mạng, cũng chính là trả trọn vẹn một đời chữ 'nợ' với tao. Nhưng mà Thiện Ngôn à, kiếp này tao lại nợ mày rồi, nên kiếp sau chúng ta có thể gặp nhau mà đúng không? Năm ấy Bình An không tìm được cỏ bốn lá. Nhưng Bình An lại tìm được Thiện Ngôn. "Dù năm tháng có chôn vùi tất cả, nhưng kí ức vẫn trọn vẹn trong tim."
[Đạo mộ/ Hắc Hoa] Vẽ địa thành lao by tieuhoahoa111
127 parts Complete
(1) Giải Vũ Thần đã từng chuẩn bị tâm lý. Trong quãng đời dài đằng đẵng của Hắc Hạt Tử, chính mình chỉ là một kẻ qua đường. Quá khứ của hắn, cậu không hề góp mặt. Tương lai của hắn, cậu cũng không thể đặt chân đến. Giải Vũ Thần biết, đến một ngày nào đó, khi mộ phần của mình khô cỏ hoang vu, có lẽ Hắc Hạt Tử cũng sẽ quên mất cậu. Nhưng Giải Vũ Thần không ngờ, ngày ấy lại đến nhanh như vậy. Họ chưa từng cãi nhau, chưa từng tranh chấp, thậm chí chưa từng nói lời từ biệt. Vậy mà cái ngày ấy vẫn cứ thế lặng lẽ kéo đến, đột ngột đến nỗi khiến cậu không kịp trở tay. ⸻ (2) "Những gì tôi có thể làm cho cậu, chỉ đến thế này thôi." Hắc Hạt Tử nắm lấy bàn tay đang vươn tới dây kéo quần mình, khẽ lắc đầu, cười nhẹ: "Tôi cứ nghĩ cả đời này mình sẽ không vì ai mà để tâm đến mức này. Nhưng xem ra, tôi sai rồi." "Chỉ là không có đời sống tình dục thôi mà, có gì to tát đâu. Gia đây chẳng ngại gì cả." Từ nay về sau, cậu là đôi mắt của tôi. Mà tôi, sẽ là đôi chân của cậu. ⸻ (3) Tình yêu tuy quý, tự do lại càng đáng giá, Nhưng nếu là vì cậu... Thì cả hai, tôi đều cam lòng vứt bỏ!
Đại thúc, đừng vô tâm với chúng tôi như vậy! by Mavis_Lous
38 parts Ongoing
Văn án! Kiếp trước đại thúc nhu nhược, ai giao gì cũng làm, ai mắng gì cũng chịu. Không may đại thúc va phải tình yêu với 5 con sói tàn nhẫn. Bọn chúng yêu cho đã, cái gì cũng có được, bỗng dưng quay phắt lại nói muốn chia tay. Cùng một lúc năm người rời bỏ, lời sắc đá nào cũng buông ra được để đại thúc rời khỏi chúng nó. Đại thúc tổn thương, ôm hận mà chết. Xương sống đáp đất, nát tan, máu chảy đầm đìa. Ý thức còn sót lại một chút, đại thúc bỗng vươn tay dính đầy máu lên trước mắt, nở nụ cười bi ai, lấy một ngón vẽ đường máu dài dưới mắt. Đường máu này tượng trưng cho những giọt nước mắt vô nghĩa kia. Đại thúc mỉm cười lần cuối, hơi thở cuối cùng còn sót lại, đại thúc như nhớ về tất cả, rồi sau đó ra đi trong cay đắng. Kiếp này tỉnh dậy, đầu tiên là vò đầu một cái, nhăn mày nhìn xung quanh. Hoá ra là sống lại, nhưng là sống vào lúc bắt đầu gặp đám sói tàn nhẫn kia. Đại thúc quyết định kiếp này tàn nhẫn, vô tâm vô phế, làm một con người đạt được nhiều tiền tài và thành tựu. Chỉ có điều... "Đại thúc! Tôi cho anh nói lại, anh không được phép từ chối tôi!" "Đại thúc, đừng bỏ tôi được không?" "Đại thúc, anh vô tâm như vậy là vì cái gì?" "Đại thúc, xin anh đừng trốn nữa." "Đại thúc! Anh có chạy đằng trời tôi cũng kiếm ra anh." Đại thúc nhăn mặt, kiếp nào cũng sai hết vậy? Đám sói vô tình lúc trước, mắc gì cứ bám lão già này không buông tha? Tác giả: Mavis Đôi lời: dạo này rất mê truyện đại thúc thụ, np nên làm thử một bộ. Đọc giải trí thôi nhé.
Kokushibou | Trống by BaoTran1908
30 parts Complete Mature
Nỗi đau trong Kokushibou chưa bao giờ biến mất. Người ta nói rằng niềm đau khổ xuất hiện trong ta vì ta có một vết thương trong cơ thể. Ấy thế mà khi Michikatsu đã biến thành quỷ, những niềm đau khổ trong hắn chưa bao giờ biến mất. Từ những cái bạt tay của cha đến cái chết của mẹ, rồi đến cái sự ghét bỏ mà người khác giành cho em trai hắn. Kokushibou cứ nghĩ đến chúng mãi. Cái bạt tay khiến hắn sợ hãi gia đình. Cái chết của mẹ khiến hắn "không thể thấu hiểu" người khác. Cái khinh bỉ của người đời dành cho Yoriichi khiến hắn không thể công nhận bản thân. Tsugikuni Michikatsu không phải một người tốt, càng không phải là không có tham vọng, trái lại tham vọng của hắn còn cao ngút ngưỡng. Không cần với cái danh Kokushibou, Michikatsu vẫn sẵn sàng lấy đầu người khác. Không cần với cái chức trưởng họ Tsugikuni, Michikatsu vẫn mong muốn đứng đầu cả vùng Satou. "Sao lại không mong muốn những thứ đó? Không có chúng thì chẳng khác nào đống rác rưởi!" Michikatsu vẫn cứ giữ cái nhận định đấy trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời của mình. Chưa một khắc nào nó biến mất, chỉ là hắn đã quên mất nó. Vì Yoriichi đã chôn vùi cái nhận định đó đi rồi, em trai hắn đã chôn vùi cái nhận định méo mó này sâu trong tâm trí của Michikatsu, ở một nơi mà Michikatsu không thể nhìn đến. Nó được chôn bởi niềm hạnh phúc, sự che chở và cả lòng biết ơn. Nhưng người mang đến những thứ đó đã mất rồi, vì vậy cái nhận định méo mó của Michikatsu lại trồi lên.
You may also like
Slide 1 of 9
[Series] [Jujutsu Kaisen] SaShiSu - Thế giới chú thuật mới tươi đẹp cover
[MiKazu] Chuyện Tình Cảnh Sát Phòng Chống Tội Phạm cover
[CHU-LY] Muộn Màng ư? cover
[Kakegurui] Đứa Con Của Vị Thần May Rủi? cover
Trăng Lạnh Như Sương - Phi Ngã Tư Tồn cover
CỎ BỐN LÁ cover
[Đạo mộ/ Hắc Hoa] Vẽ địa thành lao cover
Đại thúc, đừng vô tâm với chúng tôi như vậy! cover
Kokushibou | Trống cover

[Series] [Jujutsu Kaisen] SaShiSu - Thế giới chú thuật mới tươi đẹp

100 parts Complete Mature

Trích đoạn: "Kiếp sau... kiếp sau, đừng để bản thân chịu nhiều khổ sở như vậy nữa." "Không cần làm chú thuật sư, cũng không cần ở Nhật Bản. Uruguay cũng rất tốt. Đừng làm chú thuật sư nữa." "Nói thì nói vậy... nhưng gặp được cậu, còn có Satoru, tớ vẫn rất vui." "Cậu này, đến cuối cùng rồi mà vẫn..." "Ha ha. Shoko muốn hẹn ước kiếp sau với tớ sao?" "Tôi không muốn. Kiếp này gặp được cậu đã đủ khiến tôi khổ sở rồi. Kiếp sau tha cho tôi đi." "Được thôi, vậy kiếp này tớ mong cậu hạnh phúc sống đến trăm tuổi." "Câu này nghe như lời nguyền vậy. Cậu rõ ràng biết chuyện đó không thể xảy ra mà." "Được rồi, vậy đổi câu khác..." Một nụ hôn lạnh như băng lướt qua trán cô, và rồi sức nặng trên vai cô tan biến. "--Shoko, quên tớ đi." Tóm tắt: 「Tìm đường sống trong chỗ chết」 Xoay quanh SaShiSu, lấy bối cảnh sau sự kiện Shibuya. Câu chuyện về ba người trưởng thành lần lượt gục ngã, sau đó thay đổi vận mệnh.