Nếu như có thể, liệu nàng có quay lại nhìn ta một lần?
Nếu như có thể, liệu trái tim nàng có rung động thêm lần nữa?
Chớp mắt đã ngàn năm, hoa hạnh năm ấy, chắc đã nở rồi. Còn người, lại chẳng thấy đâu...
Thiếu niên hào hiệp năm xưa, chỉ mong người hãy bình bình an an mà tiến về phía trước. Còn lời hứa quay trở lại, thôi thôi đã thành gió bay...
Nàng, Nguyên Lạc, một thứ nữ có nửa dòng máu quý tộc, nửa dòng máu ti tiện. Cha nàng là Nguyên Quốc công quyền cao chức trọng trong triều đình, còn mẹ lại là một nô tỳ thân phận thấp kém, bần hàn. Từ nhỏ, nàng đã không được cha bỏ vào mắt, lại mồ côi mẹ nên dù là nhị tiểu thư nhà Quốc công đại nhân cao cao tại thượng, nàng vẫn bị đánh đập hành hạ thừa sống thiếu chết. Mười lăm tuổi, vì lỡ tay làm rơi cây trâm quý của Đại phu nhân Lý thị xuống ao mà bị dìm nước đến chết.
Nàng, Lam Vân, 25 tuổi, là một người phụ nữ từng trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nàng đã từng yêu thương chồng mình nhiều đến thế, nhưng hắn vẫn ngoại tình, thậm chí có 2 đứa con riêng với người bạn thân nhất của nàng. Thì ra hắn lấy nàng là vì khối tài sản kếch xù của cha nàng chứ không phải yêu thương nàng gì sất. Phẫn uất, bi thương, đau khổ, nàng lên kế hoạch giết chết chồng mình, rồi bản thân cũng nhảy lầu tự vẫn. Nhưng, ông trời chắc cũng thương cho thân phận nàng, cho nàng nhập vào thân xác của Nguyên Lạc. Từ đây, số phận 2 nàng cũng đã rẽ sang một trang mới.