Thể loại: Cung đấu - Trạch đấu, Cổ đại, Sủng
Độ dài: Hơn 1000 trang word + 3 Ngoại truyện
CV: ngocquynh520
Edit: La Na, Quỳnh_Ỉn, nhuandong, Búnn, Huong August, Gimi Xuka
Tiểu thư Tướng phủ không có dung mạo khuynh thành, cũng không có phẩm hạnh của nữ tử.
Ghen tỵ trưởng tỷ, ám hại di nương, bất kính với tổ mẫu.
Kẻ ít học, thô tục không chịu nổi, không chút tài nghệ.
Mai kia vô tình gặp được Âu Dương Thế tử, trái tim thiếu nữ bao lần rung động.
Lại bị hồng nhan tri kỷ của Thế tử hãm hại, rơi xuống sông bỏ mình.
Hơn nữa còn dính phải tiện danh hãm hại người ta mà không biết.
Sau khi tỉnh lại, kinh ngạc mở mắt, hoàn cảnh xa lạ, linh hồn lạ lẫm.
Vốn định an nhàn hết ăn lại ngủ ngồi chờ chết.
Chung quy lại có người không muốn nàng được sống dễ chịu, nếu nàng không thoải mái kẻ khác cũng đừng mơ tưởng an tâm mà sống.
Di nương hãm hại? Không sao, đưa bà ta tới gặp Diêm Vương.
Thứ tỷ gây chuyện?
Thứ muội người người xảo trá?
Lý tưởng của nàng là làm một con sâu gạo, không ngờ lại bị một tên phúc hắc yêu nghiệt coi trọng.
Trích đoạn ngắn:
"Kiếp này nàng chỉ có thể là của ta, kẻ nào dám coi trọng nàng, ta nhất định sẽ khiến y máu nhuộm ba thước."
Người nào để ý đến ngươi, đang chuẩn bị dọn dẹp quần áo bỏ trốn, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một tên yêu nghiệt đang dựa người đứng đó.
Nở nụ cười như họa: "Hôm nay ánh trăng thật đẹp, muốn cùng ta ra ngoài ngắm trăng sao?"
Im lặng ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng em gái ngươi!
Trùng sinh xuyên không, nhị tiểu thư Tướng phủ, nhìn nàng dạo chơi cổ đại như thế nà
Đây là chuyện tự sáng tác.
Linh cảm đến đâu viết đến đó.
Mong mọi người ủng hộ 😉😉.
[ Tui rất hay sai chính tả, nên có gì mọi người đọc đỡ nha. Please 🙏🙏.]
Vốn là cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành. Cơ Vĩnh An cậu nghĩ cứ như vậy bên nhau là tốt nhất. Nhưng mà mọi thứ chỉ là phù du mà thôi. Những yêu thương đó, sự chiều chuộng đó, ánh mắt đó rồi sẽ không thuộc về cậu nữa. Không cam tâm cũng chẳng thay đổi được điều gì. Bởi vì... Cậu không phải nhân vật chính.
Cậu chỉ là một nhân vật không sống quá nửa quyển sách. Nhưng mà sau khi chết,Cơ Vĩnh An cậu trọng sinh rồi !
Nhưng trọng sinh để làm gì chứ, Cậu vốn đâu muốn sống. Trọng sinh lại để nhìn bọn họ ân ái nhìn một người xa lạ từng chút từng chút một chiếm lấy mọi thứ thuộc về cậu sao.
Ha !
Cậu chỉ muốn chấm dứt tất cả.