Chu Tự Hằng - ông trùm trong giới công nghệ thông tin quay về trường cũ là đại học Thanh Hoa diễn thuyết, giới truyền thông cực kỳ muốn biết quá trình trưởng thành của anh.
Chu Tự Hằng chia sẻ ba câu chuyện cũ...
"Năm 1993, tôi 6 tuổi, bên nhà hàng xóm có một cô bạn rất đáng yêu, lợi dụng lúc ba mẹ bạn ấy không có nhà, tôi đã ngủ với bạn ấy."
''Năm 2003, tôi 16 tuổi, suốt ngày đánh nhau, học hành dốt nát. Tôi tỏ tình với hoa khôi của trường, cô gái ấy bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, cứ thế ngây ngốc đi theo tôi."
''Năm 2013, tôi 26 tuổi, kết hôn ngày 4 tháng 1 năm đó, dùng tất cả những gì mình đã có ra để thề với vợ chưa cưới, rằng sẽ yêu cô ấy đến suốt cuộc đời."
''Cô bé hàng xóm, hoa khôi của trường và vợ chưa cưới đều có chung một cái tên, đó chính là vợ của tôi, Minh Nguyệt"
*
''Thanh mai trúc mã: Câu chuyện tình yêu từ thời xe đẩy em bé đến xe ngựa bí đỏ" -
''Từ một cậu trai hư trở thành giám đốc đầy quyền lực, Chu Tự Hằng tỏ tình năm 26 tuổi'' -
''Vì em, anh trở thành một người tốt hơn'' -
*
''Con người có 206 khúc xương, nhưng ngay chính khoảnh khắc gió thổi làm tốc váy cô lên, hắn đã có 207 khúc'' (Thêm khúc nào tự hiểu nha :))
*
Mẩu chuyện nhỏ:
Chu Ngộ hỏi bố: "Bố có thể dùng một câu nói để hình dung về mối tình đầu của mình không?''
Chu Tự Hằng trả lời: "Mối tình đầu của bố thật sự quá hoàn hảo, xinh đẹp ưu nhã, dịu dàng tươi tắn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng yêu quyến rũ, ngây thơ hồn nhiên, dáng người yểu điệu, là nữ thần trong những nữ thần..."
Minh Nguyệt đỏ bừng mặt..
He was waiting outside the OP, there for his student who had been injured during a fight over a phone. As he sat, casually glancing at his own phone, he suddenly heard the faint sound of a baby crying. Curious, he turned toward the sound-and froze.
There, outside the pediatric care unit, sat his wife with their son crying in her arms.
His heart ached-it had been months since he last saw his son. His gaze shifted to his wife, gently consoling the child. Her face looked tired, pale, and completely drained.
Without a second thought, he stood, tears welling in his eyes. Each step he took felt heavy, his chest tightening with every cry from his son.
As he neared, he saw her clothes were faded and worn. Her feet were bare, hardened from walking-clearly straight from the farm. His heart clenched.
His eyes moved to his son-he had grown so much. She was so focused on calming the baby that she didn't notice him at first. Tears filled her eyes as she held their feverish child close.
He softly called her name.
Startled, she looked up-and froze. Then she quickly lowered her gaze and tried to get up. He gently placed a hand on her shoulder, stopping her. She sat back down, turning her face away, quietly wiping her tears.
He reached out to take their son. The moment he held him, he felt the heat-his little body was burning with fever. A chill ran through him. After all these months, seeing his child like this was unbearable.
He loved his wife and son deeply, but his loyalty to his mother-and obedience to her word-always came first.
Between a mother who owned his soul and a wife who held his heart, he was a man torn in a cruel war of love and loyalty.
And she-she had given her all to a promise whispered beneath the sacred fire... never knowing that one day, she'd be holding her child, with nothing but a faded vow.