Tác giả: QUÂN VŨ Thiên Hạ
Tên gốc: Xuyên nhanh Lão bà cứ muốn cùng ta ly hôn
Thể loại: đam mỹ, xuyên nhanh, song phương thầm mến, tình hữu độc chung, 1×1, *mạnh mẽ, phúc hắc, quyết đoán, ôn nhu, trung khuyển* CÔNG x *não bổ thời kỳ cuối, đáng yêu* THỤ.
VĂN ÁN
Người ta nói "thất niên chi dương" quả thật không sai chút nào, Cố Huyền Mặc cùng Dạ Vũ yêu nhau suốt 7 năm, hắn đột ngột sang thành phố khác công tác, Dạ Vũ vốn định tạo cho ái nhân niềm vui bất ngờ, vậy mà y lại nhận được kinh hỉ lớn hơn.
Khoảnh khắc trông thấy lão công nhà mình cầu hôn nữ nhân xa lạ kia, tim Dạ Vũ như vỡ nát, tan ra thành từng mảnh. Cố Huyền Mặc, y tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho người này.
...
Không biết trúng phải bùa mê gì hay không, vậy mà y lại đi tham dự hôn lễ của người kia, Dạ Vũ cảm thấy bản thân mình đúng là hết thuốc chữa. Đã thế, y còn dùng thân thể mình đỡ đạn cho hắn, nếu cuộc đời là một vở bi hài kịch, Dạ Vũ khẳng định mình tuyệt đối là một pháo hôi của pháo hôi không hơn không kém.
Giây phút hấp hối sắp lìa khỏi cõi đời đầy đau khổ, Dạ Vũ thấy Cố Huyền Mặc ôm chằm lấy y ánh mắt phức tạp, còn có vợ chưa cưới của hắn ở bên cạnh nói thì thầm gì đó. Những lúc này không phải là cô nên để cho chồng mình từ biệt người yêu cũ lần cuối hay sao, tui chí ít cũng vừa cứu anh ta một mạng đó. Dạ Vũ tỏ vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc, rồi chính thức rơi vào hôn mê.
..
Lạc trôi tại thời không vô định, tiếp nhận hệ thống, xuyên qua các thế giới khác nhau, Dạ Vũ một đường đi đến đỉnh nhân sinh.
V
[DMED] Tôi không thể nào lại là thiên tai di động - Nhất Chỉ Vô Kê
60 parts Ongoing
60 parts
Ongoing
Phiên dịch: Pubding
-
Văn án:
Ngày hôm đó, trên bầu trời xuất hiện một vết nứt, một bóng râm khó có thể diễn ta hiện lên ở không trung, bao phủ cả địa cầu.
Ngày hôm đó, máu rơi bảy ngày không ngừng.
Ngày hôm đó, Lê Bạch Thành cũng giống như rất nhiều người khác lựa chọn ở trong nhà đón nhận hồi kết của thế giới, chờ đợi cái chết rơi xuống.
Nhưng một ngày, hai ngày...cho đến khi mưa máu ngừng hẳn, tử vong vẫn chưa đến.
Dùng hết những thức ăn cuối cùng, để không phải chết đói, Lê Bạch Thành không thể không một mình rời khỏi chung cư để mua thức ăn.
Thành phố của cậu hình như rất may mắn, bởi vì cả thành phố đều được bảo tồn, ngoại trừ bên ngoài nhìn có hơi tồi tàn, toàn bộ đều giống hệt như trước ngày tận thế, mấy bác gái vẫn nhảy quảng trường, mấy đứa nhóc vẫn ăn vạ, dân đi làm làm sống làm chết, sếp của cậu thậm chí còn gọi điện kêu cậu về tăng ca.
-
Cho đến một ngày, cậu gặp phải một nhóm người ngoại lai.
Từ miệng bọn họ, cậu mới biết được, ngày tận thế đã đến, thế giới đã bị hủy diệt từ lâu.
Ngày mà mưa máu thấm vào mặt đất, vô số nguồn ô nhiễm được sinh ra, người chết hàng loạt, tất cả mọi người cho rằng nhân loại sẽ chấp nhận diệt vong, một bức tường cao đột ngột từ mặt đất dâng lên, con người mới có thể ở trong bức tường cao kéo dài hơi tàn.
Mà thành thị nơi cậu sinh sống chính là vùng hoang vu mà thế hệ trước đã đặt tên "Thần Quốc" - nguồn ô nhiễm SSS, danh sách ô nhiễm số 001 - Thiên tai di động.
Lí Bạch Thành không chút suy nghĩ theo người ngoại lai rời