VĂN ÁN:
Dịch Huyên từ nhỏ đã bị ba mẹ rải cho loại cẩu lương hảo hạng, nên quyết tâm không làm cho con của mình sau này thành đứa trẻ đáng thương. Cô gả cho Ninh Khang không lâu liền hạ sinh tiểu bảo bối Nhất Nhất, Nhất Nhất được ba mẹ "che chở" mà trưởng thành.
Nhất Nhất được 4 tuổi, nhà trẻ đi du xuân, vừa lúc thấy một đôi nam nữ hôn môi.
Cô giáo: "Nhất Nhất, xấu hổ xấu hổ quá, nhanh che mắt lại nào".
Nhất Nhất: "Vì sao ạ? Ba mẹ bé ngày nào cũng thế mà".
Cô giáo: "Ba mẹ bé tình cảm tốt thật a ~"
Nhất Nhất: "Cũng không hẳn ạ......Bọn họ buổi tối lúc bé ngủ thường xuyên đánh nhau, papa đè lên mama, mama rất hay khóc".
Cô giáo:.............
Nhất Nhất học tiểu học, lần đầu tiên bị gọi phụ huynh, Ninh Khang và Dịch Huyên đều đi.
Cô giáo: "Hai người muốn cho thằng bé hạnh phúc trưởng thành, thì càng phải quan tâm con hơn nữa".
Dịch Huyên: "Bọn tôi rất yêu thương Nhất Nhất a".
Cô giáo: "Đây là bài văn Nhất Nhất viết, hai người tự xem đi".
Tiêu đề: "Papa của bé"
"Bé yêu papa của bé lắm, nhưng ba ba chỉ yêu mỗi mama thôi.
Mama vừa khóc vừa nháo, ba ba chỉ cần ôm một cái là hòa bình, nhưng nếu bé vừa khóc vừa nháo, khẳng định là bị ăn mắng a~
Papa đem thẻ ngân hàng cho mama, mama rất có tiền.
Papa mỗi ngày chỉ cho bé 20 tệ, bé rất nghèo.
Papa muốn ôm mama ngủ, liền không thương tiếc ném bé vào phòng trẻ em, bé cũng muốn ôm mama ngủ!!
Các bạn khác đều nói baba mama rất yêu thương các bạn, nhưng papa của bé không yêu bé, bé là Tiểu Nhất Nhất đáng thương."
P/S: Đọc văn án mà không nhảy hố, khẳng định sẽ hối hận!!!