Story cover for Hell is just another heaven for us by rtubuw
Hell is just another heaven for us
  • WpView
    Reads 910
  • WpVote
    Votes 105
  • WpPart
    Parts 5
  • WpView
    Reads 910
  • WpVote
    Votes 105
  • WpPart
    Parts 5
Ongoing, First published Jul 12, 2021
Chúng ta sẽ đi về đâu sau khi chết nhỉ? Liệu có phải là sâu trong lòng đất lạnh, để cho kiến, cho mối rỉa da, rúc thịt? Liệu có phải là nền trời trong xanh, ta hòa mình vào với những tầng mây trắng muốt như bông gòn? Liệu có phải một nơi có nắng, có gió, có cánh đồng oải hương tím rực cạnh căn nhà bằng gỗ? Liệu có phải một miền đất hứa mang đi hết âu lo, muộn phiền? 

Này cậu, cậu có nghĩ chết đi cũng là một cách để giải phóng tâm hồn mình khỏi xiềng xích của người đời không? Hay chết đi đơn giản chỉ là một dấu chấm hết cho cuộc đời? 

Này cậu thân mến, tôi tin rằng, cuộc đời ta không thể nào chỉ được đong đếm bằng mười tám năm lăn lộn trên trần phàm được, và cái chết cũng chỉ là một điểm nút cho ta rẽ bước sang một giai đoạn mới, một lối đi mới cho tâm hồn chúng mình mà thôi. Cậu có đang thực sự muốn chết không? Nếu có thì hãy nhảy đi thôi. Tại sao con người ta lại phải sợ hãi vì những gì chưa xảy đến với mình nhỉ? 

Cậu vẫn còn có tôi cơ mà?
All Rights Reserved
Sign up to add Hell is just another heaven for us to your library and receive updates
or
#225aespa
Content Guidelines
You may also like
Khi cha mẹ làm teen phát điên (Full) by phuongngo2288
15 parts Complete
Bạn thân mến, Nhan đề cuốn sách bạn đang cầm trên tay có làm bạn tò mò không? "Khi cha mẹ làm teen phát điên"? Có khi nào bạn phẩy tay, chép miệng (hệt như bố mẹ chúng ta vẫn thế) và cất giọng phán: "Lúc nào bố mẹ chả làm teen phát điên." Ừ, thì công nhận có nhiều lúc bố mẹ làm chúng ta "nóng con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái" và tim, gan, phèo, phổi... dường như chỉ muốn hoán đổi vị trí cho nhau thật. Những "cuộc chiến ngầm" vẫn xảy ra như cơm bữa trong gia đình chúng ta, chiến tranh nóng lẫn chiến tranh lạnh, là khoảng cách thế hệ cách xa như cả trăm năm ánh sáng và không bên nào chịu thấu hiểu bên nào. Để có lúc, chính chúng mình nhìn lại và ngơ ngác vì tại sao mình cứ "gây hấn" với bố mẹ hoài hoài. Còn bố mẹ thì nhớ ơi là nhớ về những đứa¯trẻ ¯của¯ngày¯hôm¯qua, khi mà chúng mình còn bé bỏng, trọn vẹn trong một vòng tay. Lúc chúng ta còn bé, bố mẹ là cả một bầu trời rộng lớn và ấm áp, hay nói cách khác đi, bố mẹ là "tất cả" theo như lời một bài hát. Chắc bạn cũng chẳng lạ lẫm gì cảnh tượng mẹ bạn ngồi bần thần tiếc nuối những ngày bạn còn nhỏ, nhớ cái cảnh bạn ngồi sau xe của mẹ, bàn tay bé xíu níu chặt áo mẹ. Hoặc bố bạn, đã từng là người bạn lớn của bạn trong đủ các thể loại trò chơi ngốc xít thời bé. Ai là người vót nan tre làm đèn ông sao, dạy bạn chơi đá banh, dạy bạn đi xe đạp trong ngày đầu lóng ngóng? Là bố bạn chứ còn ai nữa. Chúng ta (ý tớ nói là bạn, tớ và những vị phụ huynh yêu quý của chúng mình) đã có những tháng ngày bình yên, êm ấm và thương yêu nhau nhiều đến thế.
[ LCK ] Chiếu Trắng by Kim_Eun_221
7 parts Ongoing
Có những người, khi nhắm mắt xuôi tay, vẫn không thể rời đi. Bởi tình yêu còn dang dở. Bởi oán hận chưa được gọi tên. Bởi một câu từ biệt, chẳng ai kịp nói. Có những ước nguyện, khi chưa thành, sẽ trở thành vết xước kéo dài mãi nơi ranh giới giữa hai thế giới. Ở một nhà tang lễ giữa lòng thành phố, nơi mọi cuộc đời đều khép lại trong yên lặng, cậu hộ tang trẻ sống những ngày như bao người khác - chỉ khác một điều: Cậu có thể thấy được người chết. Không phải những hồn ma gào thét hay những xác sống dọa người, mà là những bóng dáng đứng lặng im, nhìn về phía trần gian như tiếc nuối một điều gì đó. Cậu không sợ họ. Trái lại, cậu là người duy nhất có thể giúp họ - thực hiện tâm nguyện cuối cùng, trước khi bị lãng quên. Một ngày, "người chết" ấy đến. Không phải một hồn ma bình thường. Cậu trai trẻ - với ánh mắt chưa từng muốn rời cõi sống - xuất hiện trong ngăn lạnh số bảy. Không siêu thoát, không tan biến. Chỉ ngồi đó, nhìn cậu, và nói: "Tôi chưa thể đi." Giữa những lớp chiếu trắng, họ đồng hành cùng nhau đi qua nhiều câu chuyện dang dở của kẻ đã khuất. Nhưng càng tiến gần đến sự thật, cậu hộ tang nhận ra: thứ giữ người kia lại không chỉ là oan hồn, mà là một bí mật - có thể khiến cả hai vĩnh viễn không thoát khỏi cõi này. Liệu có phải ai cũng được đi? Hay có những linh hồn, sinh ra là để ở lại - mãi mãi dưới lớp chiếu trắng kia?
You may also like
Slide 1 of 5
Khi cha mẹ làm teen phát điên (Full) cover
[CHU-LY] Muộn Màng ư? cover
✭Hiến Mệnh✭ ‴Boboiboy‷/Hoàn/ cover
[ LCK ] Chiếu Trắng cover
Trăng Lạnh Như Sương - Phỉ Ngã Tư Tồn cover

Khi cha mẹ làm teen phát điên (Full)

15 parts Complete

Bạn thân mến, Nhan đề cuốn sách bạn đang cầm trên tay có làm bạn tò mò không? "Khi cha mẹ làm teen phát điên"? Có khi nào bạn phẩy tay, chép miệng (hệt như bố mẹ chúng ta vẫn thế) và cất giọng phán: "Lúc nào bố mẹ chả làm teen phát điên." Ừ, thì công nhận có nhiều lúc bố mẹ làm chúng ta "nóng con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái" và tim, gan, phèo, phổi... dường như chỉ muốn hoán đổi vị trí cho nhau thật. Những "cuộc chiến ngầm" vẫn xảy ra như cơm bữa trong gia đình chúng ta, chiến tranh nóng lẫn chiến tranh lạnh, là khoảng cách thế hệ cách xa như cả trăm năm ánh sáng và không bên nào chịu thấu hiểu bên nào. Để có lúc, chính chúng mình nhìn lại và ngơ ngác vì tại sao mình cứ "gây hấn" với bố mẹ hoài hoài. Còn bố mẹ thì nhớ ơi là nhớ về những đứa¯trẻ ¯của¯ngày¯hôm¯qua, khi mà chúng mình còn bé bỏng, trọn vẹn trong một vòng tay. Lúc chúng ta còn bé, bố mẹ là cả một bầu trời rộng lớn và ấm áp, hay nói cách khác đi, bố mẹ là "tất cả" theo như lời một bài hát. Chắc bạn cũng chẳng lạ lẫm gì cảnh tượng mẹ bạn ngồi bần thần tiếc nuối những ngày bạn còn nhỏ, nhớ cái cảnh bạn ngồi sau xe của mẹ, bàn tay bé xíu níu chặt áo mẹ. Hoặc bố bạn, đã từng là người bạn lớn của bạn trong đủ các thể loại trò chơi ngốc xít thời bé. Ai là người vót nan tre làm đèn ông sao, dạy bạn chơi đá banh, dạy bạn đi xe đạp trong ngày đầu lóng ngóng? Là bố bạn chứ còn ai nữa. Chúng ta (ý tớ nói là bạn, tớ và những vị phụ huynh yêu quý của chúng mình) đã có những tháng ngày bình yên, êm ấm và thương yêu nhau nhiều đến thế.