Tag: tình trai, mpreg ( sinh tử văn)
Tóm tắt:
Tư và Úy phải lòng nhau giữa lúc làng nghèo xơ xác. Chẳng có nổi một buổi dạm ngõ đàng hoàng, một mâm cỗ tươm tất cũng chỉ là một mong ước xa xôi ẩn ẩn hiện hiện sâu dưới đáy mắt buồn tủi của người cha già. Úy bẽn lẽn ôm thúng con theo chồng về nhà. Từ lúc ăn ở với nhau, Tư hay nói về chuyện đồng áng nhưng chẳng bắt Úy phải động tay đến bao giờ cả.
''... Người chẳng có gì trong tay. Nhưng người thương em biết mấy.''
Đôi mắt long lanh mơ màng của Úy trông về một khoảng trời xam xám xa xôi khiến hắn chạnh lòng đến lạ. Bàn tay búp măng ngày nào chỉ biết kéo nhị hầu thầy trong những đám chơi thơ ven sông nay biết quảy quang gánh, biết nhúng xuống bùn bắt cua, biết thò vào cỏ lúa bắt châu chấu, cào cào... Có những khi làn da trắng muốt ấy trầy xước, tứa máu. Hắn thiết nghĩ, đôi bàn tay đó chỉ nên vuốt ve, vỗ về cái bụng chứa nỗi vui lớn lao của cả hai đang lớn lên từng ngày.
Tư chẳng hiểu được Úy. Dẫu như thế, ''...mình ơi, em không cần mình hiểu em...'', Úy ôm chầm lấy hắn òa khóc. Úy cứ nghĩ, hắn sẽ bối rối trước sự kì quặc và trẻ con của y, hắn sẽ khước từ con người này của y, hắn không chấp nhận một người lớn hành xử như thế. Ấy vậy mà, hắn chẳng nói gì, hiền lành như nắm đất quê hương, ủ ấm, đùm bọc và vỗ về Úy mãi cho tới khi Úy không còn buồn nữa.
''Chúng ta sẽ có rất nhiều con.
Ngày mai đến, nắng sẽ lên, chúng ta sẽ càng sống tốt hơn nữa. ..''
*Truyện lấy bối cảnh Việt Nam thế kỉ 20, có tham khảo rất nhiều về bối cảnh, lối sinh hoạt, các