"Nếu như ta có thể gặp nàng sớm hơn, lúc ta đang ở những ngày tháng tươi đẹp của tuổi trẻ, thì tốt biết mấy."
Hải Thị nhìn hắn, ánh mắt thâm tình đầy xúc động. Nàng cố cho nước mắt không trào ra, trước mặt hắn giữ gìn nụ cười tươi tắn nhất. Mặc dù nàng biết rằng nụ cười này có khi còn xấu hơn cả khóc.
Nàng nhớ đêm đó hắn nằm trên đùi nàng, an nhiên nhắm mắt chìm vào giấc mộng thiên thu. Đêm đó là một đêm rất dài, dài với Hải Thị, cũng là một đêm dài với hắn. Hải Thị vuốt ve mái tóc của hắn, mặc cho trong lòng như có vạn kim đâm kể cho hắn nghe những thứ mà nàng thường mơ tới, kể cho hắn nghe nàngđã từng tưởng tượng rất nhiều lần, chỉ duy nhất lần này là không.
Tưởng chừng chuyện tình này đến đó là hết, nhưng không. Vận mệnh trớ trêu một lần nữa đưa nàng về quá khứ, trở thành một Tô Hải Châu với thân phận hoàn toàn khác biệt, nàng như được sống lại, một lần nữa tìm trăm đủ mọi cách tiến vào trái tim hắn.
P/S: Sau khi xem hai tập cuối của Hộc Châu mình đã rất xúc động, và chính mình là một author, nên việc thoát cảm xúc nhân vật sẽ khó hơn rất nhiều. Bởi vậy mình đã viết ra Fanfic này để những bạn nhạy cảm như mình đọc, thỏa mãn tinh thần của chúng ta về một mộng tưởng và một kết cục tốt đẹp khác. Ai thấy ổn thì mình cảm ơn, còn nếu mình có viết không hay thì mong mọi người không buông lời cay đắng. Mình khá là cố chấp, không viết xong thì mình sẽ không thể thỏa mãn được. Tất cả đều là trí tưởng tưởng của mình, mong fan nguyên tác hiểu và không ném đá.
Thời thiếu nữ ngây thơ, trong sáng của chúng ta sẽ chẳng còn nữa nếu chúng ta bắt đầu biết ...Yêu .Thứ tình cảm chết tiệt ấy quả thật là con dao hai lưỡi , bên ngoài nó toát lên vị mật ngọt chết người , nhưng nếu chạm vào rồi thì máu tươi cũng từ đó mà tuôn trào ra như nước mắt của sự đau đớn .
"Từ ngày hôm ấy , tuổi trẻ đầy mơ mộng của tôi chẳng còn nữa , chỉ còn lại sự cuồng nhiệt , rồi nhớ nhung , rồi hoài nghi và có cả nước mắt . Lắm đau thương ấy sao tôi chỉ biết đâm đầu vào yêu anh, mặc kết thúc cho chuyện tình của tôi và anh rất khó để đạt được kết cục viên mãn ..."
"Tôi sẽ mãi là con người ngông cuồng như thế cho đến khi gặp em , bấy nhiêu cảm xúc của tôi khi đứng trước em sao chẳng bao giờ che giấu được . Em ngây thơ quá , nên tôi sợ một kẻ lêu lỏng , hư hỏng như tôi sẽ làm vẩn đục tâm hồn trong trắng của em mất ..."
Bao nhiêu ngày qua cho duyên tình đôi ta sẽ mãi là kỉ niệm hay là bước đệm cho một tương lai tươi sáng của anh và em ? .Dẫu biết yêu anh là trăm ngàn bệ khổ nhưng cơn say này sao mãi chẳng dứt ra được...