Văn án:
Tỉnh lại lần nữa, nàng chỉ mong hết thảy chỉ là một giấc mơ....
Nhưng hoá ra không phải... Nhìn xung quanh, nhìn lại long sàng nàng đang năm, nàng hiểu, tất cả đều là thật.
Quốc gia không còn, quê hương tan nát, nàng trở thành con tin, bị hoàng đế giam cầm.
Đường đường là vua một nước, nàng không thể hiểu được sao hắn lại cứ nhằm vào một kẻ chẳng có gì như nàng, tìm mọi cách để hiếp bức nàng, nhục mạ nàng???
Hắn dùng đủ mọi loại dâm hình, khiến cho chân nàng mềm nhũn suốt cả ngày không cách nào trốn thoát được. Nàng khóc lóc cố lấy lòng và tự tử tìm chết, hắn không hề để tâm đến ba ngàn mỹ nữ ở hậu cung nhưng dù có chặt đứt chân nàng cũng muốn giữ chặt nàng bên cạnh.
Hắn tự mình ra sa trường giết giặc thì vội vàng đưa nàng vào trong quân để hầu hạ. Sau đó nàng bị loạn tiễn trên chiến trường làm cho mất mạng. Mở mắt ra lần nữa, lại là cảnh bị hắn đè dưới thân trong cung đêm đó. Tại sao có thể sống lại lần nữa mà vẫn bị hắn ăn sạch vậy?
"Đời này ngươi đừng hòng thoát khỏi trẫm."
Âm thanh va chạm vang lên từ long sàng, vẫn là lời thoại đó, giọng nói toả ra hơi lạnh giống như hận không thể nghiền nát nàng.
Nàng nhìn vị hoàng đế đã thống nhất bốn nước, tự hiểu rằng kiếp này sẽ lại bị giam cầm mười năm. Đúng thế, nếu muốn trốn cũng không thể trốn, chi bằng cứ thuận theo ý hắn, ngủ bên cạnh hắn và ngồi trên ngai vàng của hắn!
Những kẻ từng xúi giục nàng khi quân* phục quốc, chỉ mong sao nàng sớm bị ban chết, haha, nàng nhất định sẽ không để bọn họ được như ý!
Tác giả: Tô Áng
Văn án 1:
Nàng là tiểu thư nhà quan gia ở thượng kinh có một cuộc sống bình dị, ngoài nhan sắc thì chẳng có gì.
Người duy nhất thấy y ngứa mắt chính là con trai trưởng nhà Thừa tướng đã từ hôn.
Giấc mộng mười dặm hồng trang của nàng đã bị tan vỡ, nàng thề cả đời này quyết không gả cho nhà quyền quý nữa. Nhưng khi chàng nam tử thu phong tễ nguyệt này xuất hiện thì nàng lại mộng mơ.
Hắn ôm con thỏ nhỏ trên tay, sườn mặt tuấn tú áp vào lưng nó, dùng vẻ mặt hiền hòa hỏi nàng."Thịt kho tàu hay là hấp?"rn"Nướng đi, không thì mỡ quá" nàng chớp mắt đáp lại hắn.
Dù không muốn đi trêu chọc vị vương gia phúc hắc này nhưng tâm nàng lại càng lún sâu, hóa ra không với tới không phải vì địa vị hay thân phận mà chính là lòng người mà thôi.
Ngốc nghếch gặp thâm hiểm như vậy mới có thể thương yêu nhau đến đầu bạc răng long.
Văn án 2:
Thiên Tuế gia không muốn lên triều chuyện này văn võ bá quan cũng biết.
Trước đó thì lấy cớ thân thể không khỏe mang nhiều bệnh tật.Sau khi thành thân lại chẳng hề thấy bóng dáng đâu, hắn lấy cớ khai chi tán diệp mà không lên triều.
Sau khi ly hôn, hắn càng không muốn dùng cơ, viết tấu dâng vài chữ to "Nhàn thê đang trốn, không rảnh vào triều"
Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi chẳng lẽ hắn không thể vẽ nàng đẹp thêm chút sao?
-----
Tên "Thiên Tuế sủng phi" là tên do mình đặt để dễ hiểu thôi. Vui lòng không tự ý dùng tên mà mình đặt.
(truyện do mình reup, không viết, không edit)