Một ngày ta bị chính đồ đệ mình nuôi từ nhỏ đánh bại, lại bị tên nghịch đồ đó cưỡng bức ta, thanh danh cũng bị hắn vấy bẩn, đã hận nhưng sau này ta lại yêu
Yêu rồi cả đời ta không thể quên được người đó, miệng đời chê cười làm thầy lại bất chính với đồ nhi, trần gian không thuộc về hai người như vậy, khoảng cách sư đồ quá lớn, ta muốn xóa bỏ để đến bên người ta yêu
"Sư tôn ta và người đến nơi thuộc về hai ta đi, ta không sợ thế gian đàm tiếu, không sợ họ cười nhạo ta, ta chỉ sợ mất người, sư tôn bỏ trốn cùng con đi, phu quân sẽ bảo vệ người cả đời này"
Rời bỏ nơi tấp nập có nhiều người sống quanh mình, cả hai đi đến nơi vốn thuộc về họ, nơi đó yên bình, không có nhiều người biết đến họ, chỉ có hai người, chỉ có hai trái tim suốt ngày quấn quýt lấy nhau, không gian quanh họ như ngưng đọng, thế giới này tách biệt với nhân gian, vẫn là hồng trần, vẫn sống như bao người, nhưng sẽ không ai có thể cười nhạo tình cảm sư đồ của hai người bọn họ nữa
"Sư tôn cả đời này con sẽ bảo vệ người trong vòng tay này"
Vốn là cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành. Cơ Vĩnh An cậu nghĩ cứ như vậy bên nhau là tốt nhất. Nhưng mà mọi thứ chỉ là phù du mà thôi. Những yêu thương đó, sự chiều chuộng đó, ánh mắt đó rồi sẽ không thuộc về cậu nữa. Không cam tâm cũng chẳng thay đổi được điều gì. Bởi vì... Cậu không phải nhân vật chính.
Cậu chỉ là một nhân vật không sống quá nửa quyển sách. Nhưng mà sau khi chết,Cơ Vĩnh An cậu trọng sinh rồi !
Nhưng trọng sinh để làm gì chứ, Cậu vốn đâu muốn sống. Trọng sinh lại để nhìn bọn họ ân ái nhìn một người xa lạ từng chút từng chút một chiếm lấy mọi thứ thuộc về cậu sao.
Ha !
Cậu chỉ muốn chấm dứt tất cả.