Cậu ba Thanh là con trai thứ của ông bá hộ Lâm - bá hộ giàu nứt đố đổ vách ở vùng Trà Lộc, đất đai nối liền sông rạch. Người ta nể ông, mà nhắc tới cậu ba thì lại lắm phần ngán ngại. Cậu học cao, chữ nghĩa đầy mình, nhưng điều thiên hạ nhớ nhất lại là cái tánh: khó chiều, cộc cằn, nói năng bén như dao.
Cậu sống khép kín, suốt ngày chỉ ru rú trong phòng. Lâu lâu mới thấy cậu đi ra ngoài với cha, mà lần nào cũng khiến người ta sợ sệt, tránh né. Ngay cả anh em ruột, có khi gặp ngoài sân, cậu cũng lơ.
Ấy thế mà người như cậu ba đây lại đi thương thầm thằng Bình - cái thằng hầu mồ côi, đen đúa, mặt mũi lấm lem. Nó theo ông quản vô làm, tánh tình siêng năng, ít nói, ai sai gì làm nấy.
Ban đầu, cậu chỉ sai nó việc lặt vặt. Sau quen, cậu gọi nó lên trò chuyện, có khi đọc sách cho nghe. Nó dốt chữ, nhưng ánh mắt lúc ngồi nghe cậu đọc lại trong veo như nước giếng làng. Lâu lâu, cậu cho nó quần áo mới, khi thì miếng bánh, lúc lại quyển sách tập đọc.
Nó thương cậu ba hết mực. Biết cậu ngoài miệng dữ nhưng trong lòng hiền. Người ta đồn cậu khó ưa, khinh người, nhưng nó chẳng tin. Bởi nó từng thấy cậu cúi xuống lau vết than trên trán mình. Từng thấy cậu đứng lặng nhìn mình rửa chén chiều mưa. Ánh mắt đó... buồn như có điều chi nén lại.
Nó biết, cậu ba đối với người ngoài có lạnh lẽo cách mấy cũng chưa từng nặng lời với nó. Không ai bắt buộc, không ai dạy, vậy mà nó cứ một lòng theo hầu cậu tới suốt đời.
#LƯU Ý:
- Chỉnh size chữ cỡ 1 -> 2
- Truyện mang tính hư cấu.
" Giữa thế gian rộng lớn vẫn luôn có một người trở thành ngoại lệ của ai đó"
Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao nửa đời toan tính, làm đủ chuyện xấu, không trừ một ai. Tâm hắn sớm đã như bùn đen dưới hồ, dùng mọi cách cũng không thể rửa sạch. Dù thế, hắn luôn dành vị trí sạch sẽ nhất cho Lam Hi Thần. Bởi y luôn là ngoại lệ của hắn, là người hắn yêu thương, trân trọng, tin tưởng nhất đời này. Vậy nhưng, chính y lại là người đâm hắn một kiếm, khiến tim hắn như vỡ vụn trăm mảnh.
Kim Quang Dao thực sự không còn tồn tại trên thế nhân nữa, Lam Hi Thần mới hiểu được cảm giác sinh li tử biệt là thế nào. Góp nhặt từng chút kí ức còn xót lại về hắn, ngày ngày bế quan hàn thất lạnh lẽo, mong nhớ tương tư, không một khắc quên. Bao lần gảy lên khúc Vấn Linh, lại vấn không được hồn người. Bao lần thức giấc giữa đêm khuya thanh vắng, lại không thấy được bóng dáng người từng ngồi chờ bên thư án khẽ gọi "Nhị ca...". Bao lần thổi một khúc tiêu thê lương, lại chẳng nghe được người nói một câu "Nhị ca, huynh mệt rồi. Ta ở bên cạnh huynh".
Mọi kí ức về hắn, một khắc đối y cũng chưa từng mơ hồ. Hữu duyên gặp lại, nguyện vì hắn một đời che chở, một đời tâm niệm, không để hắn mắc phải sai lầm trước kia. Dù sau này có xảy ra chuyện gì, mãi mãi đứng về phía hắn. Thế nhân trách y không phân rõ phải trái trắng đen, mất đi phong thái tiên thủ danh môn thì thế nào? Vì hắn, mọi chuyện đều có thể.
Truyện khá nhạt, cao trào không đặc sắc =)))