Bức tranh ấy.
Khung gỗ vuông vức ngày nào, giờ đã nhẵn mịn dưới lòng bàn tay. Trong tranh là nụ cười của một người, dịu dàng đến mức ngay cả bóng tối cũng muốn lùi xa.
Ngày trước, tôi từng trách sao em chưa một lần chịu vẽ cho tôi một bức chân dung.
Mãi sau này mới biết, em chỉ vẽ lại những gì mình không thể giữ được nữa.
Có những cuộc gặp gỡ giống như một cơn gió.
Đến bất ngờ, để lại dư chấn rồi tan đi.
Nhưng cũng có những người, dù đứng ở rất xa, vẫn đủ sức làm rung động từng khoảng lặng mà từ lâu ta khoá chặt.
Lee Jeno đã từng nghĩ rằng khoảng cách giữa một bác sĩ và một bệnh nhân chỉ là những cuộc đối thoại. Cho đến khi nhận ra, có những thứ vượt ra ngoài liệu pháp, trở thành một phần đời sống mà mình không thể tách rời.
Có lẽ, tất cả chỉ bắt đầu từ khoảnh khắc ấy.
"Ngay khi tôi nhìn thấy một đôi mắt đã thôi sáng lên vì ước mơ, nhưng vẫn âm ỉ giữ lại sắc màu của quá khứ."
__
by jivorr.
Có người từng nói tình yêu giống như một chấp niệm. Nếu như đã là chấp niệm sẽ là hồi ức lưu lại rất lâu trong lòng.
Jaemin nghĩ tình yêu cùng chấp niệm của cậu với người kia rốt cục cũng đến hồi kết rồi. Lòng cậu cơ hồ tựa như những cánh hoa anh đào đang bay trong gió. Chỉ đáng tiếc là không còn có anh.
-
"Jeno, tớ không đợi được mùa hoa nở rộ cũng không đợi được cậu."