Story cover for Đích đến hư vô by bbwsrkth
Đích đến hư vô
  • WpView
    Reads 7
  • WpVote
    Votes 1
  • WpPart
    Parts 1
  • WpView
    Reads 7
  • WpVote
    Votes 1
  • WpPart
    Parts 1
Ongoing, First published Oct 01, 2022
Mature
Hưng nhìn vào gương mặt ấy, ánh nắng chiều chiếu xuống một tia sáng thẳng tới đôi mắt huyền bí ma mị kia, ấy vậy mà người nọ chẳng hề nheo mắt lại chút nào, ngỡ như phần hồn đang phiêu bạt ở nơi nào vậy. Hưng vẫn luôn khó hiểu, người con gái này không thể coi là đẹp, nhưng ánh mắt đặc biệt có hồn, vừa toát lên vẻ ma mị thần bí, lại vừa quyến rũ tinh nghịch khiến người ta bất giác bị cuốn vào thật sâu. 

Và rồi người con gái kia bỗng chốc cất lên giọng nói, vọng lên như tới từ cõi xa xôi:

- Tôi không thuộc về thế giới này, tôi từng sống ở một nơi rộng lớn vô bờ, lang thang trong bóng tối vô định. Có những kẻ đến rồi đi, bị tôi nuốt chửng lấy, tôi nghe thấy những tiếng gào thét, từ khắp mọi nơi, nhưng rồi khi đã nếm no nê mùi vị tuyệt vọng ấy, tôi lại cứ thế dần dần lụi tàn đi, cho đến một ngày bị huỷ hoại bởi một kẻ mất phương hướng đụng trúng. Rồi được Người ban cho một cơ thể đến nơi này, nhưng mà, khi đến đây rồi tôi mới nhận ra, ở đâu mà chẳng cô độc như thế chứ. Cậu nói có phải không?
All Rights Reserved
Table of contents

1 part

Sign up to add Đích đến hư vô to your library and receive updates
or
Content Guidelines
You may also like
Văn Ca Tuyết Mộng by 12thSwan
6 parts Ongoing
"Ánh sáng khuất sau lưng đồi, nơi góc tối Mặt Trời tan vỡ." Chiều buông như một hơi thở dài, rơi chậm rãi xuống những triền cỏ đã úa màu. Ngọn đồi đứng im lìm, che giấu sau lưng nó khoảnh khắc mà chẳng ai muốn đối diện: thời khắc ánh sáng cuối cùng vỡ vụn thành bóng tối. Thế nhưng cũng có người từng thổ lộ rằng, trước khi mang theo sắc vàng rực rỡ mà biến mất, hoàng hôn đẹp vô cùng. Nó đẹp hơn cả bình minh, vì đó là lúc con người có cơ hội soi chiếu lại tâm tư, được thả trôi trong những xúc cảm âm thầm: nơi dễ siêu lòng trước vẻ đẹp thức thời của thiên nhiên. Vẻ thi vị ấy không sao giấu được trong tầm mắt; nó hư ảo mà mênh mang, đẹp đẽ vô cùng. Phải, hoàng hôn rất đẹp. Nhưng ở bên kia góc tối của Mặt Trời, liệu có ai từng nghĩ, đó có phải là một hình thức khác của nỗi cô đơn? Nơi ánh sáng vừa khuất, mọi sắc màu chập chờn như giấc mộng, và lòng người bỗng chùng xuống giữa ranh giới của mong chờ và tiếc nuối. Có những hoàng hôn không nhuốm sắc vàng, chỉ còn bóng tối rịn ra từ những điều chưa kịp nói. Và mỗi góc tối Mặt Trời tan rã... là nơi người ta bắt đầu học cách quên. Chiêu Tuyết đứng ở đó, phía sau lưng đồi , nơi ánh sáng cuối cùng đã chọn cách lặng lẽ mà rời đi để ngóng tìm một điều gì đã cũ: một ánh mắt, một cái tên, hay chỉ đơn thuần là âm vang của một lần chạm khẽ. Ở đó, cô đã đứng một mình rất lâu - như thể chờ điều gì sẽ không bao giờ trở lại. "Lại một ngày nữa, với những kỷ niệm đã ố vàng."
ANH CHÀNG QUÊ MÙA THÂM TÌNH by Sushi1706
17 parts Complete
- Tác giả: HẮC KHIẾT MINH - Thể loại: Ngôn tình (hài, sủng, sắc, hiện đại) - Nguồn: thichtruyen.vn - Link bản gốc: http://thichtruyen.vn/truyen-ngon-tinh/anh-chang-que-mua-tham-tinh - Văn án: Bị một cô gái đánh làm hắn thực sự nổi giận. Cô thậm chí vong ân phụ nghĩa trộm đồ của hắn, kết quả làm cho chính mình rơi vào hiểm cảnh Chẳng lẽ lương tâm của cô gái này đã bị chó tha đi mất nên mới báo đáp hắn như vậy? Sớm biết như thế hắn sẽ không nên xen vào việc của người khác, mặc cho cô bị tuyết đông lạnh mà chết đi cho rồi...... Đã từng, hắn nghĩ, nghĩ hắn sẽ cô độc cả đời, nhưng ông trời đã để cho hắn gặp cô Tuy rằng cô luôn chọc hắn tức giận, nhưng cũng có thể chọc hắn bật cười Là cô làm cho hắn tìm về niềm tin với con người cũng học được như thế nào là yêu một người Nhưng hắn rất rõ ràng cô không hề khả năng thuộc về hắn, không hề bất cứ cô gái nào muốn ở lại nơi hoang dã này. Cho dù có, cũng không phải cùng một người có diện mạo đáng ghê tởm, tính cách bất thường như hắn cùng một chỗ -- Cô tựa như một lễ vật mà ông trời ban tặng cho hắn, một giấc mộng đẹp làm người ta không thể tin nổi. Nhưng giấc mộng đẹp, rồi cũng phải có ngày thanh tỉnh mà thôi. Khi cô có cơ hội trở lại thế giới văn minh Cô lập tức không chút quyến luyến xoay người rời khỏi cuộc sống tịch mịch lại thật đáng buồn của hắn......
[Boylove] Em Là Dũng Sĩ Giữa Đời Thường by Chimhoami110407
41 parts Ongoing Mature
Giữa hàng quân thẳng tắp, có một cậu lính trẻ với nụ cười ngô nghê và ánh mắt sáng như nắng sớm. Người ta gọi cậu với nhiều biệt danh khác nhau - một cách vừa trêu đùa vừa công nhận: nhỏ con nhưng đầu óc sắc bén, ít nói mà hiểu lòng người, mềm mại mà vững vàng như một người anh cả không tuổi. Dũng bước vào môi trường quân đội giữa lúc trái tim cậu còn đầy vết xước - tuổi thơ với những mất mát không tên, những kỳ vọng quá lớn từ người xung quanh, và cả khoảng trống của tình cảm chưa từng được chạm đến. Nhưng nơi thao trường nắng cháy ấy, giữa những lần gục ngã và đứng dậy, cậu dần tìm lại chính mình. Trung Anh - một sĩ quan trẻ, lạnh lùng và nghiêm khắc - lại chính là người nhìn thấy ánh sáng bên trong cậu. Từ ánh mắt dõi theo, những lần hướng dẫn thầm lặng, đến từng nụ hôn giấu vội sau cánh cửa phòng... một mối tình vừa nhẹ nhàng vừa bứt rứt lớn lên trong im lặng, giữa kỷ luật và trái tim. Hành trình của Dũng không chỉ là câu chuyện về tình yêu - mà còn là hành trình trưởng thành, từ một người chỉ biết gồng lên mạnh mẽ, trở thành người biết yếu đuối đúng lúc để được yêu thương. Trong môi trường tưởng chừng khô khan nhất, hóa ra điều đẹp nhất vẫn là: những ánh nhìn âm thầm, những lần nắm tay không ai thấy, và cả lòng tin trao gửi giữa những con người khoác lên mình màu áo lính.
ANH CHÀNG QUÊ MÙA THÂM TÌNH - HẮC KHIẾT MINH by HappyHaianh
17 parts Complete Mature
Tác giả: Hắc Khiết Minh Tất cả 17 chương full ************* Bị một cô gái đánh làm hắn thực sự nổi giận. Cô thậm chí vong ân phụ nghĩa trộm đồ của hắn, kết quả làm cho chính mình rơi vào hiểm cảnh Chẳng lẽ lương tâm của cô gái này đã bị chó tha đi mất nên mới báo đáp hắn như vậy? Sớm biết như thế hắn sẽ không nên xen vào việc của người khác, mặc cho cô bị tuyết đông lạnh mà chết đi cho rồi...... Đã từng, hắn nghĩ, nghĩ hắn sẽ cô độc cả đời, nhưng ông trời đã để cho hắn gặp cô Tuy rằng cô luôn chọc hắn tức giận, nhưng cũng có thể chọc hắn bật cười Là cô làm cho hắn tìm về niềm tin với con người cũng học được như thế nào là yêu một người Nhưng hắn rất rõ ràng cô không hề khả năng thuộc về hắn, không hề bất cứ cô gái nào muốn ở lại nơi hoang dã này. Cho dù có, cũng không phải cùng một người có diện mạo đáng ghê tởm, tính cách bất thường như hắn cùng một chỗ -- Cô tựa như một lễ vật mà ông trời ban tặng cho hắn, một giấc mộng đẹp làm người ta không thể tin nổi. Nhưng giấc mộng đẹp, rồi cũng phải có ngày thanh tỉnh mà thôi. Khi cô có cơ hội trở lại thế giới văn minh Cô lập tức không chút quyến luyến xoay người rời khỏi cuộc sống tịch mịch lại thật đáng buồn của hắn......
Sao băng |NutHong| by chipchipmunkii
8 parts Ongoing
Tất cả những tình tiết trong truyện đều không có thật, mọi người đọc fic vui vẻ hoan hỉ nheeee ❤️ Có những chuyện suốt đời không thể nói cùng ai. Cũng có những chuyện mãi mãi không thể quên - chỉ có thể day dứt, chỉ có thể âm thầm gặm nhấm. Hong biết mình là một đứa trẻ không may. Cậu chưa từng dám mơ tới điều gọi là hạnh phúc, nhưng đôi khi vẫn không tránh được cảm giác đau lòng khi chạm phải nó. Còn với Nut, "đồng cảm" là một từ ngữ không thuộc về hắn. Bởi có những nỗi đau chẳng thể gọi tên, và hắn đã học cách giữ chúng lại cho riêng mình. Giữa những tháng năm xám xịt đó, họ gặp nhau. Từ hai người xa lạ, trở thành đồng nghiệp. Từ đồng nghiệp, trở thành người quen. Rồi từ lúc nào, không ai trong hai người còn chắc mình là gì của người kia nữa. Đây không phải một câu chuyện tình yêu màu hồng. Không có tiếng sét ái tình. Chỉ là hai con người, mang theo những vết thương cũ, đến gần nhau một cách chậm rãi - rồi lặng lẽ chữa lành nhau. Hong biết mình yêu vào một ngày không nắng, không gió. Khi cậu nhận ra bóng dáng Nut cứ lặng lẽ len vào tâm trí mình. Là khi bên trong cậu, một điều gì đó bắt đầu nứt ra, rồi vỡ vụn. "Họ gọi em là sao chổi. Nhưng theo một cách nào đó với em sao chổi vẫn đẹp mà nhỉ?" "Không. Em là ngôi sao băng của riêng anh." Còn Nut - hắn chỉ thật sự nhận ra Hong đặc biệt với mình khi nhìn thấy cậu bật khóc. Một loại cảm giác nghẹn ngào, như bị nhấn chìm. Hắn muốn bảo vệ cậu. Không phải vì thương hại. Không phải vì lòng tốt. Chỉ vì... trái tim hắn nói rằng: đây là người hắn muốn giữ
You may also like
Slide 1 of 8
Văn Ca Tuyết Mộng cover
[LINGORM]  Bóng trong gương - Fanfic [HOÀN] cover
ANH CHÀNG QUÊ M�ÙA THÂM TÌNH cover
[Boylove] Em Là Dũng Sĩ Giữa Đời Thường cover
ANH CHÀNG QUÊ MÙA THÂM TÌNH - HẮC KHIẾT MINH cover
Ta không thích ngươi (truyện ngắn) cover
Em đã vui chưa, Anh gục ngã rồi đó (FULL) cover
Sao băng |NutHong| cover

Văn Ca Tuyết Mộng

6 parts Ongoing

"Ánh sáng khuất sau lưng đồi, nơi góc tối Mặt Trời tan vỡ." Chiều buông như một hơi thở dài, rơi chậm rãi xuống những triền cỏ đã úa màu. Ngọn đồi đứng im lìm, che giấu sau lưng nó khoảnh khắc mà chẳng ai muốn đối diện: thời khắc ánh sáng cuối cùng vỡ vụn thành bóng tối. Thế nhưng cũng có người từng thổ lộ rằng, trước khi mang theo sắc vàng rực rỡ mà biến mất, hoàng hôn đẹp vô cùng. Nó đẹp hơn cả bình minh, vì đó là lúc con người có cơ hội soi chiếu lại tâm tư, được thả trôi trong những xúc cảm âm thầm: nơi dễ siêu lòng trước vẻ đẹp thức thời của thiên nhiên. Vẻ thi vị ấy không sao giấu được trong tầm mắt; nó hư ảo mà mênh mang, đẹp đẽ vô cùng. Phải, hoàng hôn rất đẹp. Nhưng ở bên kia góc tối của Mặt Trời, liệu có ai từng nghĩ, đó có phải là một hình thức khác của nỗi cô đơn? Nơi ánh sáng vừa khuất, mọi sắc màu chập chờn như giấc mộng, và lòng người bỗng chùng xuống giữa ranh giới của mong chờ và tiếc nuối. Có những hoàng hôn không nhuốm sắc vàng, chỉ còn bóng tối rịn ra từ những điều chưa kịp nói. Và mỗi góc tối Mặt Trời tan rã... là nơi người ta bắt đầu học cách quên. Chiêu Tuyết đứng ở đó, phía sau lưng đồi , nơi ánh sáng cuối cùng đã chọn cách lặng lẽ mà rời đi để ngóng tìm một điều gì đã cũ: một ánh mắt, một cái tên, hay chỉ đơn thuần là âm vang của một lần chạm khẽ. Ở đó, cô đã đứng một mình rất lâu - như thể chờ điều gì sẽ không bao giờ trở lại. "Lại một ngày nữa, với những kỷ niệm đã ố vàng."