SAU KHI TÔI CHẾT, ANH ẤY KHÔNG CƯỚI THÊM AI NỮA
  • Reads 12,388
  • Votes 549
  • Parts 16
  • Reads 12,388
  • Votes 549
  • Parts 16
Complete, First published Jan 08, 2023
Khi còn sống, tôi làm nũng với Nguyễn Chính Ý: "Chồng ơi, anh yêu em nhường nào?"

Anh ấy vừa giải toán cao cấp vừa trả lời: "Nếu em đi trước, anh sẽ không cưới thêm người nào nữa."

Tôi không tin, miệng đàn ông chỉ biết nói lời lừa gạt.

Vài năm sau, anh cầu hôn tôi, "Tô Uyển Uyển, đời này ngoại trừ em ra, anh sẽ không cưới người khác."

Tôi không tin, đàn ông ấy à, si tình được vài năm là lại rước thêm chị em cho người vợ quá cố. Hôm trước mới thề non hẹn biển, rồi có khi hôm sau lại đi tìm vợ trẻ đẹp về nhà! Cuộc đời dài như thế, ai đoán được tương lai thế nào? Sau khi tôi chết, người đàn ông này cũng chỉ mới ba mươi tuổi. Linh hồn tôi vẫn cố chấp muốn ở cạnh anh ấy, để biết anh sẽ cưới người phụ nữ thế nào.

Có đẹp bằng tôi không? Có yêu anh ấy như tôi không? Và anh ấy có yêu cô ta không?

Chỉ tội cho tôi - trôi dạt trần thế hơn mười năm, chần chừ mãi không chịu nhập mồ - cũng chỉ vì muốn nhìn thấy vợ mới của anh ấy.

Kết quả là, tên đáng ghét này lại không chịu cho tôi cơ hội đó. Sau khi tôi chết, anh ấy thật sự không tái hôn.

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tô Uyển Uyển, Nguyễn Chính Ý.

Vai phụ: vô số người qua đường.

Một câu tóm tắt: Tôi yêu phải một tên ngốc.
All Rights Reserved
Sign up to add SAU KHI TÔI CHẾT, ANH ẤY KHÔNG CƯỚI THÊM AI NỮA to your library and receive updates
or
#102ngôn-tình
Content Guidelines
You may also like
Bến xe by _gnilgnhp_
19 parts Complete
Chương Ngọc là một thầy giáo vô cùng tài năng và kiệt xuất, thế nhưng anh lại bị mù cả hai mắt. Chương Ngọc mang một phong thái thâm trầm và lạnh nhạt. Anh không chấp nhận bất kì sự giúp đỡ nào vì không muốn nhận sự thương hại của ai cả. Nhưng với Liễu Địch, cô giúp đỡ anh xuất phát từ lòng tôn kính và ngưỡng mộ - giống như bảo vệ một "tư tưởng cao quý" không bị "người đời bôi nhọ." Vậy nên dần dần Chương Ngọc đã hoàn toàn tin tưởng và chấp nhận sự giúp đỡ của cô. Vì đã nhận lời sẽ không hỏi và bàn luận bất cứ điều gì liên quan đến Chương Ngọc, nên Liễu Địch chỉ lặng lẽ làm tốt mọi việc và chăm sóc anh vô cùng chu đáo. Việc mà Liễu Địch thích nhất đó là tiễn anh ra bến xe. Năm tháng cứ thế trôi qua, con đường đi đến bến xe dần dần chứa đầy những kỉ niệm nhỏ bé của hai thầy trò qua 4 mùa xuân, hạ, thu, đông. Tất cả đều là những khoảnh khắc đẹp đẽ đáng nhớ... Trải qua nhiều biến cố, từ bài viết "Người thầy của tôi" của Liễu Địch, ngày nghỉ mùa đông Liễu Địch "lỡ" quên mất Chương Ngọc ở trường đến kì thi cuối cấp của Liễu Địch... tình cảm của cô dành cho thầy Chương lớn dần lúc nào không hay. Nhưng chỉ đến khi Liễu Địch rời xa ngôi trường cấp 3, rời xa Chương Ngọc đến với ngôi trường Bắc Đại... vô tình bắt gặp một bến xe buýt cô mới ý thức được tình cảm trong cô dành cho người thầy của mình. Còn về phía Chương Ngọc, anh đã luôn yêu Liễu Địch trong sự đau khổ và kìm nén. Đến cuối cùng, anh đã bất chấp tất cả để bảo vệ cô gái bé nhỏ của mình...
You may also like
Slide 1 of 10
[Truyện Teen - Full] Màu Của Kí Ức (2015) cover
Nó và Cậu! cover
TOP comment Weibo [Part2] cover
[ĐM] Tui nổi lên sau khi hẹn hò online với trai nhà giàu - Sơn Dữu Tử cover
Trích Dẫn! 二 cover
Bến xe cover
Vài Mẩu Truyện Ngắn~~ cover
[ĐAM MỸ/HOÀN] Giam cầm trong đêm dài cover
[jiminjeong] Omegasever  cover
[Kacchako] Hanahaki cover

[Truyện Teen - Full] Màu Của Kí Ức (2015)

37 parts Complete

Kí ức điệp trùng... Những tháng năm ngày xưa đó chỉ còn là những mảnh kí ức buồn. Màu sắc nhạt nhoà trong tâm trí, trong những hoài niệm cuối cùng. Rồi ngày mai lại phải bước sang một trang mới, viết tiếp câu chuyện của cuộc đời mình với những màu sắc khác nhau của kí ức. Màu của kí ức, màu của sự ảm đạm và đau thương... *** Truyện viết từ 2015, đã có nhiều tình tiết xưa cũ và lỗi thời, mong các bạn thông cảm và bỏ qua.