Isagi chạm vào lưng Rin, giọng cũng không vững vàng: "Cậu đau à?" Đau ư? Cảm giác này giống như có viên sỏi chắn ngang cổ họng, có gồng lên tưởng sắp xổ hết ruột gan cũng chẳng trút được rễ cây đã cắm sâu vào buồng phổi, chỉ có thể chịu đựng những trận ho không biết khi nào sẽ kéo đến cùng với lớp lớp cánh hoa rớm máu bung nở không biết điểm dừng. Cơn đau này, nghiêm túc mà nói, không thấm tháp vào đâu. Nhưng nó dằng dai như từng giọt rỉ xuống do van nước khóa không chặt, tiếng động đập xuống nền đất vang lên khe khẽ suốt cả đêm làm người ta mất ngủ. Cơn đau nhỏ, kéo dài, không thể ngó lơ. Tựa như sự tồn tại của Isagi. Tựa như Isagi có mặt trong từng hơi thở của cậu.Alle Rechte vorbehalten
1 Kapitel