Thời thơ ấu là những trang hồi ký của cậu bé Alexei về một quá khứ đau buồn và sóng gió. Mở đầu câu chuyện cuộc đời của Alexei là cái chết của bố cậu. Sau biến cố đau buồn đó, cậu về quê với bà và mẹ. Nhưng cuộc sống nơi thôn quê cũng không hề yên bình. Những cuộc cãi vã, những trận đòn roi, cả những cái chết là điều xảy ra thường nhật ở đây. Thời gian vẫn trôi. Cậu bé Alexei sống cùng ông bà, còn người mẹ yêu dấu của cậu cứ đi biệt tăm. Không có mẹ ở bên, cậu sống ngày càng tự lập hơn. Và truyện kết thúc cũng vô cùng buồn bã, không kém gì lúc mở đầu, bằng cái chết của mẹ Alexei. Cậu bé Alexei phải bắt đầu "bước vào đời" để kiếm sống với bao ký ức buồn đau thế đó.
Tuy vậy, tuổi thơ "dữ dội" ấy cũng đã dạy cho Alexei biết bao nhiêu điều về tình yêu, về ước mơ, về khát vọng, về lòng nhân ái sẽ chiến thắng cái xấu, cái ác, cái bất công, về tính tự lập...để làm hành trang phong phú cho cậu mang theo vào đời.
Đây là chuyện tự sáng tác.
Linh cảm đến đâu viết đến đó.
Mong mọi người ủng hộ 😉😉.
[ Tui rất hay sai chính tả, nên có gì mọi người đọc đỡ nha. Please 🙏🙏.]
Vốn là cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành. Cơ Vĩnh An cậu nghĩ cứ như vậy bên nhau là tốt nhất. Nhưng mà mọi thứ chỉ là phù du mà thôi. Những yêu thương đó, sự chiều chuộng đó, ánh mắt đó rồi sẽ không thuộc về cậu nữa. Không cam tâm cũng chẳng thay đổi được điều gì. Bởi vì... Cậu không phải nhân vật chính.
Cậu chỉ là một nhân vật không sống quá nửa quyển sách. Nhưng mà sau khi chết,Cơ Vĩnh An cậu trọng sinh rồi !
Nhưng trọng sinh để làm gì chứ, Cậu vốn đâu muốn sống. Trọng sinh lại để nhìn bọn họ ân ái nhìn một người xa lạ từng chút từng chút một chiếm lấy mọi thứ thuộc về cậu sao.
Ha !
Cậu chỉ muốn chấm dứt tất cả.