Denji đã mất tất cả, vất vưởng sống tiếp, cho đến ngày lý trí nó dần tàn lụi. Để rồi hình bóng quen thuộc một lần nữa hiện ra trước mắt nó.
Giọng nói quen thuộc cất lên, giọng nói mà chắn chắn chẳng thể nhầm lẫn với bất kì ai khác, giọng nói đã lôi nó khỏi bóng tối, cứu rỗi nó, và cũng đã giết chết tâm hồn nó. Mái tóc đỏ quen thuộc, màu đỏ của rượu, của máu, của khao khát, nhẹ đung đưa,
Hệt như lần trước, chị xuất hiện như ánh sáng soi rọi cuộc đời tăm tối,
Lần trước thì được chào đón bằng vu mừng, ngỡ ngàng, may mắn,
Còn lần này là sững sờ, bàng hoàng, còn có cả sợ hãi.
"Cái quái gì thế!? Chị là cái gì?"
"Cậu không biết tôi là cái gì thật ư? Trong khi rõ ràng là cậu đã gọi tôi đấy?"
*OOC, vì Makima trong fic này là Makima trong tâm trí Denji.
hi tôi làm về otp này vì lọt hố rồi còn tôi này hứng hay gọi là tăng động ik vì lúc học td tôi nhảy dây Chẹo con mẹ nó chân rồi . nó đau mà ko hiểu sao vui và yêu đời vl . điên ghê á .
.
.
.
truyện ngắn nha tôi viết h dở lắm đừng chê tôi tôi buồn đó , sẽ cố gắng viết ko sai chính tả ạ và truyện ko đc longin lắm nên vậy đó . có thể ủng hộ tôi nha ko ủng hộ tôi buồn đó nha
lần nữa . tôi nói luôn truyện ko hề liên quan và nhân vật OOc nha uk đừng nhấn mấy lời lẽ ko đẹp ko là tôi lốc ko thương tiết uk ):3