Tác giả: Phi Thiên Dạ Tường
Dịch giả: Tiểu Lâm
Thể loại: Nam × nam, thanh xuân vườn trường, chủ thụ, ngược nhẹ, oan gia thành tình nhân, 1x1, HE
Nhân vật chính: Đàm Duệ Khang x Diêu Viễn
Tình trạng: Hoàn 58 chương + 6 phiên ngoại
Bìa truyện: Bản xuất bản của Amak năm 2016
"Vì để trưởng thành, em phải trả giá những gì." Nếu tạo hóa cho phép, có lẽ không ai trong chúng ta, đặc biệt là những người đã trưởng thành, mong muốn mình lớn lên. Bởi lẽ, trưởng thành là một quá trình vô cùng đau đớn. Dù muốn dù không, cũng sẽ có rất nhiều điều bắt buộc phải lựa chọn, nhưng ranh giới của những lựa chọn vốn dĩ mong manh làm sao và chỉ cần một quyết định sai lầm, định mệnh sẽ lập tức rẽ sang lối mới.
Những con người đã đi lướt qua đời nhau, những năm tháng đã trôi qua vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại. Kể cả Diêu Viễn, một đứa trẻ tưởng chừng như được số phận ưu ái, có cuộc sống khá giả, được người thân yêu thương, được bạn bè quý mến, là một chàng công tử bột đứng giữa trung tâm những phù phiếm phồn hoa, khi đi qua giai đoạn đất nước chuyển mình, thời cuộc thay đổi, cũng không tránh khỏi những hụt hẫng, chới với trên con đường bắt buộc phải trưởng thành.
Mùa Xuân Của Công Tử Bột, thực chất là sự tìm về thơ ngây khờ dại của những năm xưa tháng cũ, của những bỡ ngỡ và hoang mang khi đứng giữa ngã rẽ cuộc đời, của một tuổi thanh xuân lướt vội qua khung cửa sổ trong ngày lộng gió.
Khánh lười biếng ngả đầu vào vai tôi, mái tóc mềm mại của nó cọ khẽ vào cổ khiến tôi thấy hơi nhồn nhột. Tôi hơi hích vai muốn đẩy nó ra, nhưng có vẻ như cái hành động biểu thị sự phản đối của tôi càng khiến nó thêm thích thú, và đầu nó thì vẫn chẳng suy suyển lấy một centimet nào trên vai tôi cả. Khoang mũi tôi tràn ngập mùi dầu gội và mùi nước xả vải nhẹ nhàng tỏa ra từ trên người nó.
Thơm quá. Tôi sẽ bị nghiện mùi của nó mất.
"Châu Anh..." Khánh lơ đãng lên tiếng "Mày thích người như thế nào?"
"Hả?" Tôi giả vờ chưa nghe thấy câu hỏi của nó, hai tay vẫn bận rộn bấm máy tính giải đề Vật Lý.
"Ý tao là" Khánh vươn tay cướp lấy máy tính của tôi, ép tôi phải tập trung vào câu chuyện của nó "Gu của mày là gì?"
Tôi bất lực tựa người vào thành ghế, qua loa trả lời:
"Chắc là một người dịu dàng, chững chạc và trưởng thành... quan trọng là phải giỏi hơn tao."
Khánh nhăn mặt trả lại máy tính cho tôi, nó nằm ườn ra bàn, bĩu môi nói:
"Sao chẳng giống tao chút nào thế?"
Dù đang làm cái hành động trẻ con chết đi được kia thì trông nó vẫn đẹp trai y như diễn viên Hàn Quốc ấy. Cuộc đời đúng là bất công mà.
Tôi khúc khích cười xoa rối mái tóc mềm mại của nó.
"Nhưng mà..." Khánh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười "Mày thì đúng gu tao đấy."
"À... tao cảm ơn." Tôi hơi bối rối thu tay lại, cố làm ra vẻ bình tĩnh tiếp tục giải đề.
"Không có gì."
Khánh lại nở nụ cười tỏa nắng quen thuộc, và tim tôi lại không kìm được mà loạn nhịp.
-------------------
(1/3/2022)
Bìa: Mật Ly tặng