"Trữ phụ thương sinh tình, bất phụ quân như ý,
Trữ phụ giang sơn tú, bất phụ quân an hảo."
Văn án:
Người khác nguyện vì giang sơn dốc hết toàn bộ sinh mệnh, ta nguyện vì ngươi phụ hết mọi người, để cho ngươi một đời bình an. Mặc dù không thể không phụ thiên hạ, may mắn nhất chính là trời cao chiếu cố để cho ta cuối cùng cũng không phụ ngươi.
Nửa đời yêu hận tình thù, hai chữ trách nhiệm đơn giản nhất lại không thể nói ra. Thà rằng phụ thiên hạ để mong vua bình an, ta anh minh ta đa trí ta dũng mãnh, lại không kịp ngoái đầu nhìn lại, tự nguyện cởi bỏ áp giáp để người bắt làm tù binh. Nỗi đau đớn của ta như thế nào cũng không bằng một khắc yên ổn của ngươi, niềm u sầu từ trái tim lan tràn ra không có thuốc nào chữa được, càng yêu lại càng sầu. Người ngoài cuộc đều đã minh bạch, hai kẻ trong cuộc vẫn không nhận ra. Cho dù ngươi để mặc cho bản thân yên tĩnh, cho dù ngươi coi trọng sự bình yên của đất nước, thế nhưng ta có được thiên hạ lại không bằng sự bình an của ngươi, ngươi bình an là điều ta an tâm nhất. Một mồi lửa thiêu cháy hết toàn bộ, nửa cuộc đời chỉ thầm muốn cùng ngươi ở bên nhau. Thà rằng phụ thiên hạ để mong vua bình an, thiên hạ là trách nhiệm của ta, mà ngươi lại chính là long mạch.
Đây là một fanfic mình rất tâm đắc mà lại rất hợp với hình tượng nhân vật của Jaeyong. Tuy nhiên vì shipdom giờ đã không còn hoạt động nên mình không thể xin được permission, mình đánh liều chuyển ver nếu như bạn trans của fic có ý liên hệ mình sẽ cập nhật thêm cho mọi người sau. Xin cảm ơn!