Tác giả: Túy Nhiễm Khinh Ca
Số chương: 112 + 1 Phiên ngoại
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, Tương lai, HE, Tình cảm, Mạt thế, Dị năng, Trọng sinh, Tùy thân không gian, Chủ thụ, Kim bài đề cử, 1v1
Có cơ hội sống lại, lại còn trước khi mạt thế diễn ra, điều quan trọng nhất cần làm chính là gì?
Tích trữ vật tư sinh hoạt?
Không không!
Chính là phải tìm được người quan trọng nhất của thời mạt thế kia!
Cự tuyệt thẳng thừng "người thân" nhờ vả, có dị năng từ kiếp trước, bàn tay vàng của mình cũng trở nên to-cực-kì.
Nắm trong tay thực vật biến dị, không gian gieo trồng, thì nuôi sống bản thân cùng người đó là việc hết sức dư dả!
Tô Duệ Triết lấy ra 1 nắm anh đào cùng ớt cay, tươi tươi tắn tắn nói: "Thân ái, đừng nhìn chúng như nguyên liệu nấu ăn mà nhầm nha! Anh cầm đi, hễ gặp tang thi thì cứ thoải mái nhắm chúng ném!! Ngàn vạn lần đừng ăn đó!"
Triển Vân: "..." Tức phụ tui thứ gì cũng giỏi, chỉ là có chút ngốc mà thôi...
①1v1 chủ thụ, thăng cấp lưu ngọt sủng sảng văn, bàn tay vàng thô như đùi.
② tiểu thụ có được dị năng đặc thù, có thể đem thực vật biến thành vũ khí để sử dụng ( tham khảo game Plant & Zombie ).
③ toàn văn hư cấu, đều là não bổ, không cần xem là thật.
Tag: Tùy thân không gian, trọng sinh, mạt thế, sảng văn.
Vai chính: Tô Duệ Triết, Triển Vân ┃ vai phụ: Trình khải, Tống Thành Thư, rất nhiều người ┃ cái khác: Mạt thế, dị năng, Plant & Zombie, không gian, trọng sinh
Đôi lời muốn nói: Vì truyện này chỉ được một bạn nào đó edit một nửa, nên tui bê tất tần tật về để edit phần còn lạ
Đường Tiểu Nhiễm nói: " Chấp niệm của em quá lớn rồi, nếu em cứ sống mà không thể ôm lấy anh, em sẽ phát điên mất thôi."
Mỗi người ai cũng có một chấp niệm của riêng mình, chấp niệm của Đường Tiểu Nhiễm thật ra chính là Thẩm Mộ Diễn.
Đường Tiểu Nhiễm quá cố chấp, cố chấp đến mức biến thành chấp niệm. Mà chấp niệm này làm tổn thương người khác, làm tổn thương chính mình.
Đường Tiểu Nhiễm không quan tâm đến vết thương của mình, thứ cô ấy quan tâm lại là tổn thương anh, tổn thương người khác. Chính vì thế mà đến khi hiểu được đạo lí này, cô đã làm ra việc khiến ai cũng không ngờ đến: cô quyết định chia tay, trả tự do cho anh.
Nhưng cũng chính như cô nói, nếu cô cứ sống mà không thể ôm lấy Thẩm Mộ Diễn cô nhất định sẽ phát điên lên. Đường Tiểu Nhiễm đã quá mệt mỏi, thời khắc những đám mây phủ kín cả bầu trời hoàng hôn, trong căn hộ của mình, cô lặng lẽ giữa một vũng máu, nét mặt vô cùng bình thản, cô cứ nghĩ cuối cùng cũng rũ bỏ được tình yêu này nào ngờ không thể gạt bỏ được chấp niệm.
Thẩm Mộ Diễn đã đạt được giấc mộng tự do mà anh hằng theo đuổi, nhưng để mất cô rồi mới phát hiện ra cuộc sống này vì sao bỗng nhiên trở nên nhạt nhẽo đến như vậy, cảm giác như vừa mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Đường Tiểu Nhiễm, anh hối hận rồi.
**************
Nguồn: vietwritter.com
P/s: Đăng để lưu >.<