vào mỗi tối, jaemin thường ở dưới bếp, ảm đạm mà làm cho jeno một cốc sữa, rồi âm thầm mà bỏ một thứ bột trắng vào cốc sữa ấy.
" jeno à, em pha sữa cho anh đây. "
jaemin đặt cốc sữa lên bàn làm việc của jeno, jeno nhìn lên, nhẹ nhàng mỉm cười.
" em lúc nào cũng thế, anh lớn rồi, không cần uống sữa nữa. "
" uống đi, em đã pha cho anh rồi, anh còn từ chối sao? " jeno bất lực, cầm cốc sữa lên, uống một ngụm.
" hừ.. anh nghĩ anh buồn ngủ rồi.. " jeno nằm xuống giường, jaemin cũng từ từ ngồi xuống, bắt đầu vuốt ve tóc jeno.
" ngủ đi. " jaemin nói với giọng kì lạ, nhưng jeno không quan tâm lắm, ngủ thiếp đi.
" ngủ đi, ngủ thật ngoan, nếu dậy, là chết. "
7 ngày liên tục jeno uống cốc sữa ấy.
7 ngày là 7 ngày dịu dàng trong giấc ngủ, hay 7 ngày trong địa ngục ?
Một khi ánh đèn sân khấu vụt tắt, khi xung quanh chẳng còn bất kỳ một chiếc máy quay nào bật nữa, khi mọi thứ lại lần nữa chìm sâu vào trong màn đêm tĩnh lặng. Đó cũng là lúc Đặng Thành An rơi vào suy tư.
Nhấm nháp ly rượu mà em thích, ngân nga một bài nhạc mà em yêu, nhớ nhung về người con trai mà em đã trót đem lòng thương mến.
Đặng Thành An đã làm Trần Minh Hiếu buồn mất rồi.
Nhưng Hiếu lại chẳng nỡ giận đứa em út trong nhóm, bỏ đi một chút rồi lại trở về. Anh có thể khó tính, anh có thể nghiêm khắc, nhưng nhìn em suy sụp như thế, những lời treo trên môi lại bị nuốt ngược hết vào trong.
Minh Hiếu nguyện làm nơi trút giận cho em.
___________________
Tác phẩm này chỉ mang tính chất hư cấu, không phản ánh đời thực của bất kỳ cá nhân nào.
Warning: Có yếu tố nhắc đến bệnh tâm lý, cố tự tử, có một chút HurryGav
Thể loại: Văn xuôi, longfic, HE, tâm lý.
Tác giả: Suny