Tác giả: Thanh Thanh Mạn
Sau khi say rượu Liễu Nhứ đã đi nhầm tầng, dùng chìa khóa nhà mình mở cửa nhà hàng xóm tầng trên.
Mạnh Lễ đang tắm rửa trong phòng.
Tinh thần Liễu Nhứ mơ hồ đi vào nhà, còn cho rằng người đang tắm rửa trong phòng chính là nam thần mà mình thầm mến lâu nay.
Cô chạy nhanh về phía trước, nắm lấy mệnh căn của người đàn ông, há miệng ngậm vào, lẩm bẩm nói: "Tiếu Bạch, căn đồ vật này của anh thật thô, lớn y như trong tưởng tượng của em".
Mạnh Lễ nhíu mày, chán ghét nhìn cô, lạnh lùng mắng: "Người phụ nữ điên này ở đâu ra, mau buông tay."
Liễu Nhứ làm như không nghe thấy, mở miệng đầy mùi cồn đem căn cự vật thô to kia ngậm vào trong miệng.
Khoang miệng ấm nóng ướt át bao vây chặt chẽ lấy cây gậy, thân thể Mạnh Lễ cứng đờ, bụng dưới căng chặt, thịt trụ vốn mềm mại chậm rãi bành trướng.
Cứng, anh cư nhiên cứng!
Mạnh Lễ khϊếp sợ mà nhìn qua Liễu Nhứ đang ngậm lấy căn mệnh tử, có chút khó có thể tin.
Ba tháng trước, sau khi đυ.ng vào góc bàn, dập hư mất "túi trứng", anh đã không còn hứng thú gì về tình dục, bác sĩ bảo anh cần trị liệu một thời gian ngắn, mới có thể khôi phục bình thường.
Nhưng mà, hiện tại...
Anh có thể cảm giác cây đồ vật dưới bụng mình hưng phấn bừng bừng, nóng bỏng gắng gượng, nổi đầy gân xanh, trướng đau sung huyết.
Liễu Nhứ ngậm liếm hăng say, không biết vì sao, đột nhiên tức giận cắn Mạnh Lễ một cái.
Mạnh Lễ ăn đau, đồ vật cứng rắn đang dựng thẳng ngay lập tức mềm nhũn xuống, anh thấp gio
"Ngay lúc cậu đang đứng tần ngần ở đấy thì có tiếng sụt sịt trong vườn cau, cậu chạy ra ngó thì vừa hay thấy bóng dáng quen thuộc kia đang vùi đầu vào hai đầu gối khóc nức nở, Nguyên vừa mừng vừa lo tiến lại với Khuê nói nhỏ:
- Tui tới rồi...
Khuê đang buồn lắm nhưng chất giọng quen thuộc ấy cất lên làm cô giật mình đưa khuôn mặt vẫn còn ướt đẫm nước mắt kia lên nhìn, đúng là cậu ba kìa, tại sao cậu lại tới đây chứ?
- Cậu... cậu ba... về đi ạ.
Khuê nói trong tiếng nấc rồi gục đầu xuống che đi những giọt lệ vẫn lăn dài, cậu mà về hả? Cậu về sao được mà về cơ chứ, thế là ai đó mặt dày ngồi xổm xuống trước mặt Khuê đưa tay ra vỗ về, cô khóc nhưng cậu đau lòng.
- Khuê xấu lắm.
Cái người đang khóc vẫn nức nở, còn cậu thì đỡ khuôn mặt Khuê lên đưa tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc dính trên khuôn mặt xinh đẹp kia lắc đầu:
- Không xấu, chỉ có tui nhìn thôi thì không xấu."
Mợ thích cậu từ cái thuở cậu còn cắp sách đi học, mợ thích lắm cái khoảnh khắc cậu cho mợ túi me rồi cười thật tươi nói rằng:
- Cho chị Khuê đó!
Nhưng từ lúc cậu cưới mợ về làm dâu nhà này, có bao giờ cậu cười với mợ tươi như thế? Hay là cậu chỉ cưới mợ về làm cái bình phong cho đẹp nhà đẹp cửa?
Vậy cậu cứ cưới thêm vợ trẻ, vợ đẹp về đây đi, mợ chẳng màng cái danh bà lớn của cậu nữa, mợ muốn về lại cái gánh hát ban đầu có cậu học trò trốn học ngồi băng bó vết thương cho mợ...