Duy Thuận và Tăng Phúc yêu nhau thời niên thiếu, những ngày ấy tràn ngập niềm vui và hy vọng. Đôi ta có nhau, có những buổi chiều đi dạo dưới hàng cây, có những lời hứa ngọt ngào về một tương lai bên nhau, không biết rằng rồi một ngày, tất cả sẽ chỉ còn lại trong ký ức.
Ngày hôm nay, khi anh đã là một ông lão tóc bạc phơ, những bước đi đã không còn nhanh nhẹn như xưa, anh lại vô tình gặp lại bóng dáng của em. Nhưng em không thay đổi. Em vẫn là chàng thiếu niên năm ấy, vẫn đầy sức sống.
Dưới bóng cây tùng, nơi chúng ta từng ngồi trò chuyện, em đứng đó, mỉm cười nhìn anh. Em không nói gì, nhưng ánh mắt em đầy ắp yêu thương, như thể muốn nói rằng: "Anh đã đến rồi, cuối cùng anh cũng tìm thấy em."
Anh đứng đó, bất động, như thể thời gian đã quay lại, như thể mọi thứ quanh mình chỉ là ảo ảnh. Anh mỉm cười, một nụ cười nhè nhẹ, bởi vì trong giây phút này, anh biết rằng tình yêu này sẽ không bao giờ kết thúc.
Em vẫn là em, mãi mãi, trong ký ức và trong trái tim anh.
"Cốt truyện được đan cài đậm chất phức hợp, tình tiết vừa hồi hộp vừa uyển chuyển. Giữa thời gian vĩnh hằng, chúng ta đều giữ nguyên dáng vẻ của bản thân. Chờ người kia dang tay, tựa như một chiếc thuyền căng gió, ôm ta vào lòng."
Em nhớ anh mỗi khi vui vẻ và hạnh phúc, bởi anh là người em muốn sẻ chia. Em nhớ anh mỗi khi buồn bã và thất vọng, bởi anh là người hiểu thấu lòng em. Em nhớ anh mỗi khi em cười và khóc, bởi em biết chỉ có anh mới có thể nhân lên nụ cười trên môi và lau khô nước mắt trên má em. Lúc nào em cũng nhớ anh, nhưng em nhớ anh nhất trong những đêm dài em thao thức, nghĩ về tất cả những giây phút tuyệt vời khi chúng ta cùng ở bên nhau.
"Hóa ra tình yêu chính là, cho dù anh có thay đổi khuôn mặt, lãng quên kí ức.
Đôi mắt em vẫn sẽ vì anh mà ngời sáng.
Trái tim em vẫn sẽ vì anh mà loạn nhịp."