Story cover for Gió Thoảng Qua Miền Ký Ức by caophekhongduong
Gió Thoảng Qua Miền Ký Ức
  • WpView
    Reads 12
  • WpVote
    Votes 0
  • WpPart
    Parts 2
  • WpView
    Reads 12
  • WpVote
    Votes 0
  • WpPart
    Parts 2
Ongoing, First published Jan 24
Bạch Di và Lạc Thiên gặp nhau vào một chiều cuối hạ, khi nắng len qua từng kẽ lá, dịu dàng như ánh mắt cậu nhìn cô. Một người trầm lặng như mặt hồ tĩnh lặng, một người rực rỡ như cơn gió mùa hạ, tưởng chừng đối lập nhưng lại vô thức bước vào thế giới của nhau.

Tuổi 17 của họ là những trang thư tay giấu vội, là những lần lặng lẽ chờ nhau dưới tán cây quen thuộc. Nhưng thanh xuân mong manh như cánh hoa trong gió, đẹp đẽ mà chẳng thể giữ lâu. Năm tháng trôi qua, liệu những rung động thuở ban đầu có còn nguyên vẹn?
All Rights Reserved
Sign up to add Gió Thoảng Qua Miền Ký Ức to your library and receive updates
or
Content Guidelines
You may also like
Cậu là ngày nắng (FULL) by xiaoxia_nuan
78 parts Complete
"Người có tương lai rực rỡ như anh, không nên bị một kẻ như em cản đường." Mùa hè năm đó ở Thanh Đảo, biển xanh thẳm như chạm vào giấc mơ. Nơi hành lang với nắng vàng chiếu rọi, một ánh nhìn bất ngờ đã khiến tuổi trẻ ngỡ ngàng dừng lại. Ánh mắt sâu thẳm như mặt biển lúc chạng vạng của Trình Hạc lại đang dịu dàng nhìn cô. Lục Chi Chi khi ấy chẳng biết, chàng trai ấy sẽ là một phần ký ức không thể thay thế. Cậu là ánh mặt trời còn cô chỉ giống như một chiếc bóng nhỏ. Thanh xuân năm ấy, họ cùng dắt tay nhau đi qua bao con đường, những lần lặng im ngồi cạnh, những lần lén nhìn nhau qua ô cửa lớp... Sau này lại trở thành vết thương lớn nhất của họ. Họ rời xa nhau rồi, cỏ lan chi không thể nào ở bên hạc trắng. Cũng như cái cách Lục Chi Chi chẳng thể ở bên Trình Hạc. Câu chuyện là bản giao hưởng dịu dàng của thời thanh xuân - nơi có những ánh mắt lặng lẽ dõi theo, những lần chạm mặt thoáng qua để rồi ghi nhớ suốt đời. Không ồn ào, không dữ dội, tình cảm ấy len lỏi như nắng chiều, ấm áp nhưng không đủ để níu giữ. Một đoạn tình cảm đẹp lại trở thành tình đơn phương của riêng mỗi người. Liệu người nói rời đi trước có thực sự là người hết tình cảm trước hay không?
Người Chẳng Bao Giờ Quay Đầu Lại  by pnh_02
23 parts Complete
Cô gái ấy tên là An Nhiên. Cô chẳng phải kiểu người khiến ai cũng ngoái nhìn ngay lần đầu gặp mặt, nhưng nếu ở cạnh đủ lâu, người ta sẽ nhận ra trong cô có thứ gì đó rất dịu dàng, rất kiên định - như ánh hoàng hôn cuối ngày, chẳng chói chang, nhưng khiến người ta nhớ mãi. Và trái tim của cô, từ rất lâu rồi, đã chẳng còn là của chính mình nữa. Nó thuộc về một người con trai tên là Nguyễn Hạ Vũ --- Họ gặp nhau lần đầu vào một buổi chiều có mưa lất phất. Vũ giúp cô nhặt quyển sách rơi bên lề đường, chẳng nói gì nhiều ngoài một cái gật đầu khẽ khàng. Vậy mà chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để An Nhiên lén quay đầu nhìn anh thật nhiều lần trong những ngày sau đó. Cô dõi theo anh như một thói quen. Nhớ mọi bài hát anh thích, ghi nhớ từng câu anh nói, và cả những chuyện nhỏ bé như việc anh uống cà phê không đường, hay thích ngắm mưa một mình. Cô thích anh bằng tất cả sự chân thành của tuổi trẻ. Một tình cảm không toan tính, không vội vàng, chỉ lặng lẽ tồn tại - như cái cách người ta giữ gìn một bí mật đẹp nhất trong lòng. Chỉ tiếc, đó mãi mãi chỉ là một chiều. --- Có những lần, An Nhiên từng nghĩ, "Chỉ cần mình cố gắng hơn một chút nữa, có lẽ anh sẽ quay đầu lại." Cô đem hết can đảm để gửi tin nhắn đầu tiên, rồi hồi hộp chờ đợi câu trả lời có khi là vài giờ sau, có khi là... chẳng bao giờ. Cô đi qua tuổi trẻ của mình bằng những lần gượng cười khi thấy anh đi bên cạnh người con gái khác. Bằng những lần tự dỗ dành bản thân: "Chỉ cần được nhìn thấy anh hạnh phúc, mình cũng đủ rồi." Nhưng s
You may also like
Slide 1 of 6
Cậu là ngày nắng (FULL) cover
Năm Ấy Là Mãi Mãi cover
Kí ức gấp ngang trái tim cover
Người Ở Lại Mùa Thơ cover
Người Chẳng Bao Giờ Quay Đầu Lại  cover
Bốn Mùa, Bốn Đứa, Một Thanh Xuân cover

Cậu là ngày nắng (FULL)

78 parts Complete

"Người có tương lai rực rỡ như anh, không nên bị một kẻ như em cản đường." Mùa hè năm đó ở Thanh Đảo, biển xanh thẳm như chạm vào giấc mơ. Nơi hành lang với nắng vàng chiếu rọi, một ánh nhìn bất ngờ đã khiến tuổi trẻ ngỡ ngàng dừng lại. Ánh mắt sâu thẳm như mặt biển lúc chạng vạng của Trình Hạc lại đang dịu dàng nhìn cô. Lục Chi Chi khi ấy chẳng biết, chàng trai ấy sẽ là một phần ký ức không thể thay thế. Cậu là ánh mặt trời còn cô chỉ giống như một chiếc bóng nhỏ. Thanh xuân năm ấy, họ cùng dắt tay nhau đi qua bao con đường, những lần lặng im ngồi cạnh, những lần lén nhìn nhau qua ô cửa lớp... Sau này lại trở thành vết thương lớn nhất của họ. Họ rời xa nhau rồi, cỏ lan chi không thể nào ở bên hạc trắng. Cũng như cái cách Lục Chi Chi chẳng thể ở bên Trình Hạc. Câu chuyện là bản giao hưởng dịu dàng của thời thanh xuân - nơi có những ánh mắt lặng lẽ dõi theo, những lần chạm mặt thoáng qua để rồi ghi nhớ suốt đời. Không ồn ào, không dữ dội, tình cảm ấy len lỏi như nắng chiều, ấm áp nhưng không đủ để níu giữ. Một đoạn tình cảm đẹp lại trở thành tình đơn phương của riêng mỗi người. Liệu người nói rời đi trước có thực sự là người hết tình cảm trước hay không?