Trong những năm tháng tuổi trẻ, cảm giác lo lắng, lạc lõng và cô đơn thường như những bóng ma ám ảnh. Cậu bé ngồi một mình trong góc lớp học, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những đám mây trôi lững lờ. Mặc dù xung quanh có bạn bè, nhưng cậu vẫn cảm thấy như mình là một hòn đảo giữa đại dương mênh mông. Những tiếng cười, những cuộc trò chuyện vui vẻ dường như chỉ là âm thanh từ một thế giới khác, nơi cậu không thể chạm tới.
Mỗi ngày trôi qua, cậu cảm nhận được áp lực từ việc phải hòa nhập, phải thể hiện bản thân, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Những suy nghĩ tiêu cực cứ lặp đi lặp lại trong đầu, khiến cậu cảm thấy mình không đủ tốt, không đủ nổi bật. Cảm giác cô đơn càng trở nên sâu sắc khi cậu nhận ra rằng, dù có bao nhiêu người xung quanh, không ai thực sự hiểu được những gì cậu đang trải qua.
Trong những đêm dài, khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng, cậu thường tự hỏi liệu có ai đó cũng cảm thấy như mình không. Cảm giác lạc lõng trong chính cuộc sống của mình, như một chiếc bóng không có hình hài, khiến cậu khao khát tìm kiếm một nơi chốn, một người bạn đồng hành để chia sẻ những nỗi niềm thầm kín. Nhưng trong lòng, cậu vẫn phải đối mặt với nỗi sợ hãi rằng, có thể, sẽ chẳng ai hiểu được.
*****
Làm lại từ bộ [Allisagi] Ugly .
Anh là ánh trăng sáng mà ai cũng khao khát, còn cô chỉ là những vì sao nhỏ bé trong vũ trụ vô tận. Người ấy chói lọi và dịu dàng đến mức khiến người ta chẳng dám chạm vào. Cũng là người mà cô thầm thích suốt ba năm trời, không dám nói ra, chỉ dám lặng lẽ nhìn theo từ phía sau.
Tôi gặp cậu vào thời điểm thảm hại nhất của bản thân. Béo, xấu, không bạn bè, không tiếng cười, ai gặp cũng xa lánh. Duy chỉ có cậu dám tiến đến, không ngại ánh mắt người khác mà mỉm cười nói:
"Không ai chơi cùng à? Vậy thì tôi chơi với cậu."
Cậu ấy nào biết rằng câu nói ấy đã cứu rỗi cả tuổi thanh xuân của tôi.
Sau này gặp lại, cô mới nhận ra, hoá ra mình từng may mắn đến vậy.
Cậu ấy vẫn như năm nào - rực rỡ, tỏa sáng, là thiếu niên khiến mọi người ngưỡng mộ và yêu mến.
Còn cô, vẫn chỉ là một cô gái mờ nhạt giữa đám đông, lặng lẽ cất giấu tình cảm trong một góc rất nhỏ, nơi chẳng ai nhìn thấy.
Cô từng nghĩ, mùa hè năm ấy chỉ mình cô âm thầm giữ lại bóng hình cậu. Ai ngờ bảy năm sau gặp lại, giữa bao ký ức phai màu, cậu vẫn nhớ đến cô như thể chưa từng quên.
Cô vẫn luôn nghĩ, sớm muộn gì cũng có người biết. Nhưng không ngờ, người ấy lại là anh - người mà cô sợ biết nhất, cũng là người cô mong biết nhất.