Daou, một chàng sinh viên mỹ thuật bình thường. Không hào quang, không đặc biệt, không ồn ào chỉ là một cậu trai mang trái tim dịu dàng, sống lặng lẽ trong thế giới của riêng mình. Cậu thờ Offroad, ngôi sao hạng A, thần tượng quốc dân, không phải bằng sự cuồng tín mà bằng một niềm tin thuần khiết đến gần như tôn giáo.
Offroad là ánh sáng, là tín ngưỡng, là lý do để Daou sống tiếp.
Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình chạm đến anh, càng không dám tin ánh mắt ấy lại thật sự dừng lại nơi mình.
Còn Offroad, người tưởng đã quá quen với sự tung hô và yêu mến lại lần đầu trong đời chao đảo bởi một người không dám chắc là fan, cũng chẳng chắc là người quen. Một người bình thường đến mức dễ bị bỏ qua. Nhưng những điều Daou dành cho anh lại khiến anh phải suy nghĩ.
"Em chỉ đơn giản là một người thích nhìn anh sống."
Một câu nói tưởng nhẹ tênh, lại đánh thẳng vào lớp vỏ hào quang mà Offroad vẫn luôn khoác lên. Là người thờ Thần, hay là người gợi lên rung cảm nơi vị Thần ấy?
Là chàng trai yếu đuối tự dặn mình đừng yêu quá gần, hay là người đầu tiên khiến Offroad biết đến cảm giác "muốn sống vì ai đó"?
Hai thế giới. Một đức tin. Và một bản tình ca, bắt đầu không bằng tiếng hát mà bằng tiếng lòng.
Hồng Phai - là khúc dương cầm vang lên giữa buổi chiều giông, nơi giai điệu của yêu thương bị bóp nghẹt bởi thù hận, nơi một trái tim chờ đợi trong lặng im còn trái tim kia lại lạnh lùng ngoảnh mặt
-là bản tình ca dở dang viết giữa mùa hoa rụng. Một cuộc hôn nhân tưởng chừng viên mãn, hóa ra chỉ là sân khấu giả tạo lộng lẫy dựng lên từ những hiểu lầm, day dứt và một trái tim yêu đơn phương đến cạn kiệt.
Cuộc hôn nhân của họ không phải là kết quả của tình yêu, mà là vết khâu vụng về giữa một trái tim tan nát và một trái tim không còn biết rung động. Cậu yêu, cậu đợi, cậu chịu đựng. Còn anh - chỉ biết quay lưng, trừng phạt và vùi chôn quá khứ trong những ánh mắt lạnh như băng .Giữa cung điện xa hoa của danh vọng và quyền lực, có một con người đang héo mòn từng ngày vì một tình yêu không lối thoát. Giữa muôn ngàn ánh nhìn, chỉ có một người cậu khao khát ngoảnh lại - và người ấy, vẫn mãi bước đi trong câm lặng.
Liệu một ngày nào đó, trong trái tim chất chứa thù hận ấy có kịp nảy mầm trước khi sắc hồng phai tàn? Liệu rằng, khi sắc hồng đã phai, tim người có kịp nhận ra mình đã yêu? Hay mọi thứ chỉ là một hồi kết chậm rãi cho một tình yêu chưa từng được gọi tên?
*Lần đầu viết truyện mong mọi người không chê và nhẹ nhàng với em nó ạ🥹🥺😖*