Story cover for [TRANS] [Oneshot | GyuHao] Khái niệm duy nhất của loài chó by tulang_26613
[TRANS] [Oneshot | GyuHao] Khái niệm duy nhất của loài chó
  • WpView
    Reads 113
  • WpVote
    Votes 17
  • WpPart
    Parts 1
  • WpView
    Reads 113
  • WpVote
    Votes 17
  • WpPart
    Parts 1
Complete, First published Jul 17
"Từ Minh Hạo đưa tay che lại lồng ngực, căng thẳng như thể mặt hồ đóng băng sắp vỡ tan thành từng mảnh. Cơn sóng ngầm âm ỉ, cùng trận mưa dầm dề kéo dài bao năm trong tim, cuối cùng cũng ngưng lại vào thời khắc này.

Phải mãi rất lâu sau này Từ Minh Hạo mới chậm chạp nhận ra, rằng tất cả những rung động năm ấy cần được bao bọc trong dòng chảy thời gian đằng đẵng, trong những ngày màu trời âm u lạnh lẽo, trong đôi ba câu nói mơ hồ khó hiểu, và trong cả những ánh nhìn chậm rãi và dịu dàng. Chỉ cần thiếu một thôi, cũng đã chẳng thể vương vấn đến vậy."
All Rights Reserved
Sign up to add [TRANS] [Oneshot | GyuHao] Khái niệm duy nhất của loài chó to your library and receive updates
or
#636kimmingyu
Content Guidelines
You may also like
[Đạo mộ/ Hắc Hoa] Vẽ địa thành lao by tieuhoahoa111
127 parts Complete
(1) Giải Vũ Thần đã từng chuẩn bị tâm lý. Trong quãng đời dài đằng đẵng của Hắc Hạt Tử, chính mình chỉ là một kẻ qua đường. Quá khứ của hắn, cậu không hề góp mặt. Tương lai của hắn, cậu cũng không thể đặt chân đến. Giải Vũ Thần biết, đến một ngày nào đó, khi mộ phần của mình khô cỏ hoang vu, có lẽ Hắc Hạt Tử cũng sẽ quên mất cậu. Nhưng Giải Vũ Thần không ngờ, ngày ấy lại đến nhanh như vậy. Họ chưa từng cãi nhau, chưa từng tranh chấp, thậm chí chưa từng nói lời từ biệt. Vậy mà cái ngày ấy vẫn cứ thế lặng lẽ kéo đến, đột ngột đến nỗi khiến cậu không kịp trở tay. ⸻ (2) "Những gì tôi có thể làm cho cậu, chỉ đến thế này thôi." Hắc Hạt Tử nắm lấy bàn tay đang vươn tới dây kéo quần mình, khẽ lắc đầu, cười nhẹ: "Tôi cứ nghĩ cả đời này mình sẽ không vì ai mà để tâm đến mức này. Nhưng xem ra, tôi sai rồi." "Chỉ là không có đời sống tình dục thôi mà, có gì to tát đâu. Gia đây chẳng ngại gì cả." Từ nay về sau, cậu là đôi mắt của tôi. Mà tôi, sẽ là đôi chân của cậu. ⸻ (3) Tình yêu tuy quý, tự do lại càng đáng giá, Nhưng nếu là vì cậu... Thì cả hai, tôi đều cam lòng vứt bỏ!
[GyuHao _ Chuyển Ver] Ánh Trăng Xanh by biengghie
47 parts Complete
(CP: Luật sư x nghệ sĩ piano) ♪ Giới thiệu ♪ Từ Minh Hạo sống suôn sẻ tới năm hai mươi bốn tuổi thì đột nhiên gặp tai nạn giao thông. Sau khi tỉnh dậy, trí nhớ của cậu lại trôi về năm mười tám tuổi. Nghe nói bây giờ mình là một nghệ sĩ biểu diễn khá nổi tiếng, Từ Minh Hạo tự dưng được pass qua hẳn 6 năm tập luyện hô to rằng "ôi mình lời thật đấy". Lời hơn nữa là- Cậu kết hôn rồi, đối tượng kết hôn còn là người mà khi niên thiếu mình muốn nhưng không có được. Niềm vui qua đi, cậu lại cảm thấy buồn bực. Kim Mẫn Khuê lạnh hơn cả núi băng, năm đó Từ Minh Hạo rầm rộ theo đuổi anh làm cả trường biết hết. Có một lần cậu tự tay đánh bóng một viên đá "Ánh trăng xanh" tặng anh. Kim Mẫn Khuê liếc cái tay được băng bó thành đòn bánh tét của Từ Minh Hạo, chỉ nói hai chữ: "Tránh ra." Kim Mẫn Khuê không biết rằng, cậu chủ nhỏ nhà họ Từ sống nửa đời ngỗ ngược phóng túng, không hề biết "kiên trì bền bỉ" là như thế nào, duy chỉ cố chấp với hai chuyện-- Một là đàn piano, hai là Kim Mẫn Khuê. Từ Minh Hạo cũng không biết rằng, năm ấy sau khi cậu nản lòng rồi bỏ đi, năm phút sau Kim Mẫn Khuê đã đi vòng về, khom lưng nhặt viên đá ánh trăng xanh bị vùi trong bùn đất kia, vẩy sạch bụi bẩn rồi bỏ vào túi. "Thế sau khi cưới nhau, tụi mình có... hôn nhau chưa?" "Ừm." "Thỉnh thoảng à?" "Không, hằng ngày." ___________________________ Tác giả viết hiện thực và quá khứ đan xen. Chương N là hiện tại, P là quá khứ
[GyuHao] [Chuyển Ver] Cưới nhầm chồng ngốc by gyha_l
34 parts Complete
Khi Từ Minh Hạo vừa tròn hai mươi tư tuổi sống ở quê thì vì muốn kiếm sống mà cậu đã lên thành phố, nhưng cách đây bốn tháng, nhà hàng nơi cậu làm đã phá sản, tiền lương còn chưa được nhận thì đành phải chấp nhận sự thật là mình đã thất nghiệp,không những thế vì nợ bốn tháng tiền phòng trọ mà bị bà chủ đạp ra khỏi nơi ở hiện tại. Trong lúc lang thang ngặm nhắm mỗi buồn thì vô tình thấy nhà họ Kim dán bản thông báo tìm người ở, yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần chăm sóc tốt và yêu thương cậu chủ nhỏ là được, tiền lương 2000 ngàn một tháng, bao ăn ở!!! Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà, Từ Minh Hạo lặp tức gõ cửa nhà người ta để xin việc làm, ấy thế mà trúng tuyển thật, chỉ có điều là sau khi kí hợp đồng, cậu liền muốn khóc không ra nước mắt!! Khoan!!! có gì đó sai sai!! Cậu chủ nhỏ ở chỗ nào chứ?? rõ ràng đây là một nam nhân đẹp trai, cao lớn mà!! Riêng chỉ có cái đầu là chỉ bằng với đứa trẻ mười tuổi thôi!! hơ hơ hơ!! và hắn còn gọi cậu là vợ nữa chứ!!!! Từ Minh Hạo muốn hủy hợp đồng, nhưng mà nhìn giá tiền phải đền bù, đành phải ngậm đắng nuốt cay mà làm việc thôi TvT ---------*****---------- Kim Mẫn Khuê cười ngốc, chạy đến ôm cậu vào lòng nói: - Vợ hôm nay chúng ta đi chơi nhé!!! Từ Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi gầm gừ đáp lại: - Im ngay!! ai vợ của anh hả?? Vợ lại nỗi giận rồi mắng mình, khiến một Kim Mẫn Khuê ngây thơ liền mếu.
You may also like
Slide 1 of 8
[Đạo mộ/ Hắc Hoa] Vẽ địa thành lao cover
[Seventeen] Tôi nói em nghe một lời thương! cover
𝗰𝗵𝗲𝗼𝗹𝗵𝗮𝗻 • 𝗺𝗮̂𝘆 𝗰𝘂𝗼̂́𝗶 𝘁𝗿𝗼̛̀𝗶 • cover
Thanh Hạ Hương cover
[GyuHao _ Chuyển Ver] Ánh Trăng Xanh cover
[GyuHao] [Chuyển Ver] Cưới nhầm chồng ngốc cover
[Junhao] [Oneshort] Second Christmas cover
| Yeongyu | Mùa Hạ Năm Ấy  cover

[Đạo mộ/ Hắc Hoa] Vẽ địa thành lao

127 parts Complete

(1) Giải Vũ Thần đã từng chuẩn bị tâm lý. Trong quãng đời dài đằng đẵng của Hắc Hạt Tử, chính mình chỉ là một kẻ qua đường. Quá khứ của hắn, cậu không hề góp mặt. Tương lai của hắn, cậu cũng không thể đặt chân đến. Giải Vũ Thần biết, đến một ngày nào đó, khi mộ phần của mình khô cỏ hoang vu, có lẽ Hắc Hạt Tử cũng sẽ quên mất cậu. Nhưng Giải Vũ Thần không ngờ, ngày ấy lại đến nhanh như vậy. Họ chưa từng cãi nhau, chưa từng tranh chấp, thậm chí chưa từng nói lời từ biệt. Vậy mà cái ngày ấy vẫn cứ thế lặng lẽ kéo đến, đột ngột đến nỗi khiến cậu không kịp trở tay. ⸻ (2) "Những gì tôi có thể làm cho cậu, chỉ đến thế này thôi." Hắc Hạt Tử nắm lấy bàn tay đang vươn tới dây kéo quần mình, khẽ lắc đầu, cười nhẹ: "Tôi cứ nghĩ cả đời này mình sẽ không vì ai mà để tâm đến mức này. Nhưng xem ra, tôi sai rồi." "Chỉ là không có đời sống tình dục thôi mà, có gì to tát đâu. Gia đây chẳng ngại gì cả." Từ nay về sau, cậu là đôi mắt của tôi. Mà tôi, sẽ là đôi chân của cậu. ⸻ (3) Tình yêu tuy quý, tự do lại càng đáng giá, Nhưng nếu là vì cậu... Thì cả hai, tôi đều cam lòng vứt bỏ!