Story cover for CAPUCCINO VÀ EM by onlylovegiu
CAPUCCINO VÀ EM
  • WpView
    Reads 1,764
  • WpVote
    Votes 92
  • WpPart
    Parts 4
  • WpView
    Reads 1,764
  • WpVote
    Votes 92
  • WpPart
    Parts 4
Ongoing, First published Jul 25
Có những buổi chiều trôi qua chậm hơn bình thường như thể mặt trời cũng ngần ngại rời đi. Có những góc quán vắng, nơi ánh sáng cứ nấn ná mãi ở mép bàn gỗ cũ. Và có những con người bước vào đời nhau không vội vã nhưng cũng chẳng ồn ào, chỉ bằng một ánh nhìn đủ lâu và một câu nói đủ dịu dàng để lưu lại.

Em đến như một ngọn gió mỏng, thổi qua bờ vai ai đó giữa mùa chớm lạnh để lại sau lưng mùi tóc dịu ngọt và nụ cười trong veo, dễ khiến người khác không kịp phòng bị. Em mang theo mùi gió, màu áo trắng, sự vụng về đáng yêu và cả chút bướng bỉnh khiến người ta không nỡ nghiêm khắc thật lòng. Thế nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần em bước vào, mọi thứ dường như đều chậm lại.

Chị vẫn ngồi ở góc bàn quen, vẫn gọi Capuccino nóng, vẫn đọc sách hoặc chẳng làm gì cả, chỉ ngồi đó để mặc thành phố trôi qua phía sau khung cửa sổ. Rồi em xuất hiện như một nét mực chưa kịp khô đã in sâu vào trí nhớ, như một nốt nhạc lạc giữa khuôn nhịp tĩnh lặng.

Từ một cái chạm nhẹ vào vai, một lời nhắc ngủ sớm, một tấm danh thiếp viết tay và một tin nhắn gửi lúc khuya, họ dần bước vào thế giới của nhau. Không tên, không ràng buộc, chỉ có những quan tâm rất khẽ và những dịu dàng được dạy nhau bằng kiên nhẫn.

Capuccino và Em là bản tình ca pha bằng ánh sáng, bằng ký ức, bằng nhịp đập không đều của hai người từng nghĩ rằng mình đã quen với cô đơn. Rồi một ngày, không ai nói ra nhưng họ đều biết mùa đông năm đó không còn lạnh như trước.
All Rights Reserved
Sign up to add CAPUCCINO VÀ EM to your library and receive updates
or
#416sp
Content Guidelines
You may also like
[R18 / Oneshot] Nốt ruồi son bên gáy - Vô Diệp Chi Hoa by MinTerm
2 parts Complete Mature
"Nốt ruồi son bên gáy, chệch một chút về vai trái, là biểu tượng cho những người con gái nặng gánh gia đình." Dáng em lung linh tựa hoa đào, lại như vương vấn chút đào hoa. Mỗi một nét cười nghiêng nghiêng sau vành môi e ấp đều khiến người ta say trong men tình. Tóm tắt: Thịnh Quang vắt áo comple lên cánh tay, mỉm cười chào mấy người bạn cũ rồi rời khỏi bàn tiệc. Quán bar cao cấp mờ tối, bóng đêm xen lẫn với ánh đèn xanh đỏ dội thình thịch vào lồng ngực bằng thứ âm nhạc điên cuồng. Thế giới này tồn tại tuyến vị, tức là người ta sẽ nhìn nhận nhau bằng mùi. Và giờ đây, đủ thứ mùi vị, dẫu không cố tình, vẫn không ngừng phả vào khoang mũi ông. Sắc mặt vẫn như thường lệ, ông bước chậm ra cửa quán bar, rồi khựng lại. Càng đến gần cửa, mùi vị hỗn tạp ngày càng nhạt, nhưng lại có một cái gì đó, ngọt lịm như lưỡi câu, móc vào trong lồng ngực ông mãi chẳng chịu buông. Thứ mùi gần như không tồn tại, nhưng lại bám chặt lấy buồng phổi người ta nếu hít phải quá nhiều. Tầm mắt ông lần theo mùi hương đó, tìm đến một bóng dáng có phần quen thuộc đang ngồi ở một góc. Ông nhận ra người đó ngay. Chai soju vị đào vơi nửa trên bàn, váy quây đen ôm sát cơ thể. Tầm mắt em nhìn chới với vào khoảng không, đa tình mà mời gọi. "Uống với tôi một ly nhé em?" "Chú?"- Em hơi bất ngờ nhìn ông, rồi sau đó cũng mỉm cười gật đầu. Sau hai ly, một đôi cao gót đế đỏ nhẹ nhàng cạ lên cạ xuống chân ông. Rồi người đàn ông nghe tiếng em rủ rỉ. "Thường người ta đến đây không chỉ để uống, có đúng không nhỉ, chú ơi?" 23.03.202
[QuanghungMasterD x Negav][HungAn]Hồng phai by minhgaubong
36 parts Ongoing Mature
Hồng Phai - là khúc dương cầm vang lên giữa buổi chiều giông, nơi giai điệu của yêu thương bị bóp nghẹt bởi thù hận, nơi một trái tim chờ đợi trong lặng im còn trái tim kia lại lạnh lùng ngoảnh mặt -là bản tình ca dở dang viết giữa mùa hoa rụng. Một cuộc hôn nhân tưởng chừng viên mãn, hóa ra chỉ là sân khấu giả tạo lộng lẫy dựng lên từ những hiểu lầm, day dứt và một trái tim yêu đơn phương đến cạn kiệt. Cuộc hôn nhân của họ không phải là kết quả của tình yêu, mà là vết khâu vụng về giữa một trái tim tan nát và một trái tim không còn biết rung động. Cậu yêu, cậu đợi, cậu chịu đựng. Còn anh - chỉ biết quay lưng, trừng phạt và vùi chôn quá khứ trong những ánh mắt lạnh như băng .Giữa cung điện xa hoa của danh vọng và quyền lực, có một con người đang héo mòn từng ngày vì một tình yêu không lối thoát. Giữa muôn ngàn ánh nhìn, chỉ có một người cậu khao khát ngoảnh lại - và người ấy, vẫn mãi bước đi trong câm lặng. Liệu một ngày nào đó, trong trái tim chất chứa thù hận ấy có kịp nảy mầm trước khi sắc hồng phai tàn? Liệu rằng, khi sắc hồng đã phai, tim người có kịp nhận ra mình đã yêu? Hay mọi thứ chỉ là một hồi kết chậm rãi cho một tình yêu chưa từng được gọi tên? *Lần đầu viết truyện mong mọi người không chê và nhẹ nhàng với em nó ạ🥹🥺😖*
[ MuoiiMoon ] Bên Thềm Nguyệt Vắng by _azvan
50 parts Ongoing
"Hằng ơi? khi nào em về đây..." "Chị Thảo, em không nghĩ rằng đấy là lần cuối..." _______ Đã đổi tên truyện "Một Mùa Không Trở Lại" -> "Bên Thềm Nguyệt Vắng" 📌Truyện dựa trên trí tưởng tượng, không có thật, hoàn toàn hư cấu, không phản ánh đời thật. Nhân vật thuộc về chính họ ngoài đời thật, tác giả chỉ mượn hình ảnh để sáng tác... Tác Giả: _azvan Couple chính : Muộii x Lamoon Couple phụ: Lyhan x Han Sara Thể loại: Gl, đời thường, ,... Truyện được đặt trong những năm 1998, thời điểm giao thoa trước năm 2000, thuộc về quá khứ nhưng không quá xưa cũ. _______ Bên Thềm Nguyệt Vắng Năm 1998, ở một ngôi làng nhỏ bình yên, Nguyễn Lê Diễm Hằng - cô gái bán trái cây hiền lành và ít nói - sống lặng lẽ bên người mẹ tảo tần và người cha suốt ngày say xỉn, cuộc đời em, như một sạp trái cây gọn gàng trong góc chợ, chẳng mấy ai để tâm nhưng luôn ấm áp và đủ đầy tình thương. Rồi một ngày, Hồ Võ Thanh Thảo xuất hiện - con gái nhà giàu, khí chất thành thị, sống tự do nhưng luôn che giấu một nỗi cô đơn khó gọi tên, Thảo về làng không vì ép buộc, mà để tìm kiếm điều gì đó, ở nơi mộc mạc ấy, cô không ngờ mình lại bị hút về phía một người hoàn toàn đối lập. Hai thế giới tưởng chừng chẳng liên can, dần bước vào nhau bằng những lần chạm mắt thoáng qua, những buổi sáng chợ sớm, những câu nói ít ỏi nhưng chân thành. Và rồi, giữa ruộng đồng xanh, mùi rơm khô, tiếng gió lùa qua rặng mít, một thứ tình cảm mong manh...
[ ĐỒNG NHÂN FAIRY TAIL] Tử Thần Ánh Trăng by BlackCat5654
163 parts Complete
Khói bụi dần tan đi, hình ảnh cũng dần trở nên rõ ràng, dưới ánh trăng trắng bạc, gió làm lay động những hàng cây tạo những âm thanh xào xạc du dương trong màn đêm. Dưới ánh trăng, một bóng người đứng đó, áo bào trắng giờ đây đã nhiễm bẩn xám xịt, nó lay động trong cơn gió. Mái tóc màu bạch kim cũng theo gió mà bay tán loạn. Điểm đặc biệt nhất là đôi mắt. Một đôi màu tím toát ra hơi thở lạnh lẽo, trầm lặng, nó yên tĩnh như mặt hồ thu. Sóng mắt lưu chuyển thu hút ánh nhìn của mọi người, tựa như đã thấy được sự kiêu ngạo không để bất cứ điều gì vào đó. Thanh đại kiếm được ghim xuống đất, trên đó vẫn còn chảy những dòng máu của quái vật kéo dài chảy xuống. ... Tình bạn. Tình yêu. Người thân. Đồng đội. Những cuộc hành trình, những cuộc phiêu lưu, những cuộc gặp gỡ, những kỉ niệm chẳng thể nào quên, ước mơ của tôi và bạn. Chúng ta không đơn độc, vì luôn có những người bạn kề bên, Những ngày của tôi và bạn, Cuộc sống kì diệu ẩn sau phép thuật của vùng đất thần tiên. Cùng nắm tay nhau, hòa chung nhịp đập, dù có ra sao đi nữa, bạn vẫn mãi ở bên cạnh tôi.
You may also like
Slide 1 of 8
[R18 / Oneshot] Nốt ruồi son bên gáy - Vô Diệp Chi Hoa cover
[QuanghungMasterD x Negav][HungAn]Hồng phai cover
TIẾNG LÒNG cover
Khăn đỏ - KNJ cover
[KiniLumi/H] Chết, sập bẫy rồi cover
Chờ đến ngày tận thế cover
[ MuoiiMoon ] Bên Thềm Nguyệt Vắng cover
[ ĐỒNG NHÂN FAIRY TAIL] Tử Thần Ánh Trăng cover

[R18 / Oneshot] Nốt ruồi son bên gáy - Vô Diệp Chi Hoa

2 parts Complete Mature

"Nốt ruồi son bên gáy, chệch một chút về vai trái, là biểu tượng cho những người con gái nặng gánh gia đình." Dáng em lung linh tựa hoa đào, lại như vương vấn chút đào hoa. Mỗi một nét cười nghiêng nghiêng sau vành môi e ấp đều khiến người ta say trong men tình. Tóm tắt: Thịnh Quang vắt áo comple lên cánh tay, mỉm cười chào mấy người bạn cũ rồi rời khỏi bàn tiệc. Quán bar cao cấp mờ tối, bóng đêm xen lẫn với ánh đèn xanh đỏ dội thình thịch vào lồng ngực bằng thứ âm nhạc điên cuồng. Thế giới này tồn tại tuyến vị, tức là người ta sẽ nhìn nhận nhau bằng mùi. Và giờ đây, đủ thứ mùi vị, dẫu không cố tình, vẫn không ngừng phả vào khoang mũi ông. Sắc mặt vẫn như thường lệ, ông bước chậm ra cửa quán bar, rồi khựng lại. Càng đến gần cửa, mùi vị hỗn tạp ngày càng nhạt, nhưng lại có một cái gì đó, ngọt lịm như lưỡi câu, móc vào trong lồng ngực ông mãi chẳng chịu buông. Thứ mùi gần như không tồn tại, nhưng lại bám chặt lấy buồng phổi người ta nếu hít phải quá nhiều. Tầm mắt ông lần theo mùi hương đó, tìm đến một bóng dáng có phần quen thuộc đang ngồi ở một góc. Ông nhận ra người đó ngay. Chai soju vị đào vơi nửa trên bàn, váy quây đen ôm sát cơ thể. Tầm mắt em nhìn chới với vào khoảng không, đa tình mà mời gọi. "Uống với tôi một ly nhé em?" "Chú?"- Em hơi bất ngờ nhìn ông, rồi sau đó cũng mỉm cười gật đầu. Sau hai ly, một đôi cao gót đế đỏ nhẹ nhàng cạ lên cạ xuống chân ông. Rồi người đàn ông nghe tiếng em rủ rỉ. "Thường người ta đến đây không chỉ để uống, có đúng không nhỉ, chú ơi?" 23.03.202