Story cover for Thằng Bé Mồ Côi by Ngyn_DieuAnh
Thằng Bé Mồ Côi
  • WpView
    Bacaan 174
  • WpVote
    Undian 21
  • WpPart
    Bahagian 3
  • WpView
    Bacaan 174
  • WpVote
    Undian 21
  • WpPart
    Bahagian 3
Sedang Ditulis, Pertama kali diterbitkan Jan 31, 2016
Tôi gặp nó trong một con hẻm nhỏ. Nó như đang tìm kiếm thứ gì đó. Cả người lấm lem dính đầy bùn đất nhìn mà tội. Nó bị sún hai cái răng cửa nhưng lúc nào cũng cười hớn hở mỗi lần gặp tôi.

Tôi quen thằng bé trong một lần đi ăn ở gần khu phố cổ. Nó đứng gần cột đèn nhìn tôi ăn, tôi hơi khó chịu vì tôi không quen bị nhìn chằm chằm khi ăn. 

Tôi liền gọi nó lại gần bảo : Ku ăn gì gọi đi lát chị trả tiền.

Thằng bé ban đầu đã nghiện lại còn ngại nên tôi đã gọi cho nó tô phở tái chứ ngồi chờ nó thì đến sáng. Nó cầm đôi đũa ăn ngấu nghiến kiểu như bị bỏ đói mấy ngày rồi. 

Tôi hỏi thằng bé nhà ở đâu mà phải đi lang thang thế này? Tôi thấy nó cũng trạc tuổi em trai tôi chắc kém một hai tuổi là cùng. Dáng người nhỏ con, mặt mũi đen ngỏm nhưng cũng có nét. 

Nó thản nhiên nói : Bố mẹ bỏ rồi không có nhà đâu. Giờ đi lang thang để xã hội nuôi thôi.
Hak Cipta Terpelihara
Daftar untuk menambahkan Thằng Bé Mồ Côi pada pustaka anda dan menerima kemas kini
atau
Garis Panduan Isi
You may also like
[ Đam mỹ ] Tự Ái Nhi Phi oleh hycongcong22
31 bahagian Cerita Lengkap
Thể loại : Hiện đại, một chút huyền huyễn, có ngược, hồn ma thụ x trước tra sau si tình công, hạnh phúc viên mãn. __________________________________ Tình cảm của cậu từ đó tới giờ vẫn là đoạn tình cảm đơn phương. Đã mười năm rồi, mười năm đứng trước mặt đối phương, cậu nói thương anh nhưng đến ngay cả một ánh nhìn mà anh cũng không nhìn cậu. Cậu vẫn cho rằng bọn họ còn đủ thời gian, đã tiêu hao hết mười năm rồi lại tiêu hao nữa, cũng gần giống như cả đời người. - Anh biết đối phương chấp niệm quá sâu, cái gọi là buông tay căn bản là trò cười. Mà đến khi người kia cuối cùng đã buông tay rồi, tự do đã lâu, khi được giải thoát lại không cảm thấy ngọt ngào. Đợi cho đến một ngày anh chợt cảnh tỉnh rằng người nọ đã thật sự buông tay thì hối tiếc cũng không kịp nữa. Một đao nhẹ nhàng, trong lòng đã từng có độ ấm nóng rực nay rốt cuộc biến thành sự lạnh lẽo vĩnh viễn không chạm đến. Chỉ muốn hèn mọn nói ra một tiếng xin lỗi nhưng tất cả đều không làm được. Một khoảng cách xa nhất thế giới, là tôi đứng trước mặt em mà không biết rằng mình yêu em. Hiện tại khoảng cách này xa cực độ, là khoảng cách giữa sự sống và cái chết. Thời khắc phát hiện tôi yêu em thì mọi thứ đã không thể vãn hồi được nữa. Nếu như lại để cho tôi có cơ hội được ôm em thật chặt, sẽ còn phải giẫm vào vết xe đổ kia nữa không?
|Soojun| - LUÂN HỒI oleh nc_csb
22 bahagian Sedang Ditulis Matang
"Tình yêu là gì?" Nếu có ai đó hỏi tôi điều đó vào thời gian trung học, tôi chắc chắn rằng sẽ trả lời lại câu hỏi ấy như sau: "Tình yêu là thứ xúc cảm đặc biệt nhất trên đời. Vì thế, cách nó thể hiện ra cũng vô cùng đặc biệt. Có thể tình yêu được trình bày bằng việc trao nhau cái hôn nhẹ trên má hoặc cái nắm tay ấm áp, đôi lúc lại là những lần ân ái đến sáng trên giường. Nhưng, nếu có tất cả thứ ấy mà không có sự tin tưởng, những thứ được thể hiện ở trên không đáng để gọi là tình yêu. Tin tưởng, chỉ có hai chữ thôi nhưng đó là điều vô cùng quan trọng trong tình yêu. Dù có hợp nhau đến đâu, không có sự tin tưởng thì chẳng thể chạm đến tình yêu thật sự." Ấy thế nhưng, dù là khoảng thời gian nào, tôi vẫn luôn giữ vững quan điểm ấy. Tôi cùng người tôi yêu đã trải qua rất nhiều rắc rối trong cuộc sống này. Từ việc bị hoán đổi linh hồn đến làm việc với các thực thể tâm linh đáng sợ và kì dị. Những thử thách ấy như đang chứng minh quan điểm của tôi vào thời điểm ấy là đúng. Như một bài hát với những phần mở đầu đầy nhịp nhàng và rồi đến điệp khúc cao trào, đến cuối cùng chỉ còn là những giai điệu da diết. Câu chuyện của tôi là thế đấy. Hãy cùng đọc truyện và trải nghiệm câu chuyện của tôi nhé. Cp chính: Soojun Cp phụ: Taegyu
CRUSH? CẬU THÍCH TỚ Á? TỚ KHÔNG TIN ĐÂU!! oleh user32274098
24 bahagian Cerita Lengkap
Liệu có một ai trong số chúng ta đã từng vì mối tình đơn phương của mình mà đau lòng, dù bản thân đã biết trước kết quả? Cuộc tình đó dù vô vọng, vậy mà ta vẫn cứ như con thiêu thân, bướng bỉnh lao vào ánh lửa. Có đôi khi, chỉ mình bản thân ta phải chịu đau khổ vì sự cố chấp ấy mà thôi. Tất cả cũng vì một chữ yêu. Yêu đôi khi khiến ta phải đau đớn, nhưng cũng là một thứ gia vị cần thiết cho cuộc sống. Vì vậy, hãy yêu hết mình, để mai sau, ta không phải nhìn lại thanh xuân trong hối tiếc. Đôi khi, cả thế giới chỉ thu nhỏ lại bằng có một người Trích đoạn ngắn: Tôi tên Khánh An, một cái tên nghe rất dễ thương phải không? Tôi năm nay tuổi 17, cái tuổi không tròn cũng không méo, và tất nhiên ở cái tuổi này 2 chữ rung động xảy ra là chuyện bình thường. Tôi có thích một người, một cậu bạn cùng tuổi cùng khối. Nhan sắc của tôi cũng chỉ rơi vào cái kiểu dễ nhìn dễ ưa không đáng nói, chỉ có chiều cao và cái body chuẩn có thể khiến tôi tự hào. Trong khi đó, cậu ấy chính là bạch mã hoàng tử của nữ sinh trong trường, gia đình thuộc dòng dõi quyền quý, học lực của cậu ấy cũng xuất sắc, luôn đứng đầu khối. Cậu ấy hoàn mỹ như thế, tôi lấy tư cách gì để mà tỏ tình chứ, rốt cuộc, tôi cũng chỉ là một con cóc ghẻ đơn phương ngắm nhìn hoàng tử từ xa mà không dám đến gần thôi. Tôi thích cậu lắm đấy, chắc cậu không bao giờ hiểu đc điều đó nhỉ...Trần Nhật Dương....
You may also like
Slide 1 of 6
[ Đam mỹ ] Tự Ái Nhi Phi cover
Em Nói Em Yêu Anh cover
[DaChuu] My dearest. cover
Ừ, Tạm biệt! cover
|Soojun| - LUÂN HỒI cover
CRUSH? CẬU THÍCH TỚ Á? TỚ KHÔNG TIN ĐÂU!! cover

[ Đam mỹ ] Tự Ái Nhi Phi

31 bahagian Cerita Lengkap

Thể loại : Hiện đại, một chút huyền huyễn, có ngược, hồn ma thụ x trước tra sau si tình công, hạnh phúc viên mãn. __________________________________ Tình cảm của cậu từ đó tới giờ vẫn là đoạn tình cảm đơn phương. Đã mười năm rồi, mười năm đứng trước mặt đối phương, cậu nói thương anh nhưng đến ngay cả một ánh nhìn mà anh cũng không nhìn cậu. Cậu vẫn cho rằng bọn họ còn đủ thời gian, đã tiêu hao hết mười năm rồi lại tiêu hao nữa, cũng gần giống như cả đời người. - Anh biết đối phương chấp niệm quá sâu, cái gọi là buông tay căn bản là trò cười. Mà đến khi người kia cuối cùng đã buông tay rồi, tự do đã lâu, khi được giải thoát lại không cảm thấy ngọt ngào. Đợi cho đến một ngày anh chợt cảnh tỉnh rằng người nọ đã thật sự buông tay thì hối tiếc cũng không kịp nữa. Một đao nhẹ nhàng, trong lòng đã từng có độ ấm nóng rực nay rốt cuộc biến thành sự lạnh lẽo vĩnh viễn không chạm đến. Chỉ muốn hèn mọn nói ra một tiếng xin lỗi nhưng tất cả đều không làm được. Một khoảng cách xa nhất thế giới, là tôi đứng trước mặt em mà không biết rằng mình yêu em. Hiện tại khoảng cách này xa cực độ, là khoảng cách giữa sự sống và cái chết. Thời khắc phát hiện tôi yêu em thì mọi thứ đã không thể vãn hồi được nữa. Nếu như lại để cho tôi có cơ hội được ôm em thật chặt, sẽ còn phải giẫm vào vết xe đổ kia nữa không?