[INTRO]
*Tên Fiction: 《Hoa khai tự hữu tình》[Tên cũ: 《Thanh Yên》]
*Tác giả: Hoa Phi Tiếu (It's me!)
*Nhân vật và số phận của họ thuộc về tôi
*Thể loại: Ngôn tình cổ đại, xuyên không, trọng sinh, tranh đấu, nữ cường, sủng - ngược, HE
*Văn án: "Hoa nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý. Người đến thì duyên khởi, người đi thì duyên tàn. Vạn pháp vô duyên, vạn sự tùy duyên. Bất cầu bất khổ."
Nàng là người hiện đại, do một tai nạn mà xuyên về một thời đại chưa bao giờ có trong lịch sử. Nàng hận tình, thế nên không còn xúc cảm với tình yêu. Lãnh đạm, điềm tĩnh, luôn ngự trị trên khuôn mặt và trong lòng nàng.
Y là người vô tình, tiêu diêu như gió, bị vướng vào cuộc đời nàng một cách vô ý. Thế rồi y biết thế nào là rung cảm, là tình yêu. Nhưng y phải làm sao mới có thể khiến nàng toàn tâm toàn ý yêu mình?
Những cuộc tranh đấu diễn ra, nàng đâu còn là nữ nhân yếu ớt như xưa nữa. Nàng sẽ khiến cho những ai dám khi dễ nàng biết thế nào là lễ độ.
Bên cạnh nàng luôn có những người âm thầm hi sinh, chịu đựng, vì nàng mà bất chấp, vô tình cuốn lên những ngọn sóng lớn trong cuộc đời nàng. Nàng phải làm sao?
Nàng sống kiếp thứ hai không mong gì hơn ngoài việc có một cuộc đời an nhàn, tự do tự tại. Chẳng mong tìm được tình yêu, vì cái thứ gọi là "yêu" nàng đã không bao giờ tin nữa. Nhưng mọi chuyện có ai ngờ...
Bắt đầu bằng một chữ "duyên", kết thúc liệu có được hai từ "hạnh phúc"?
Note: - Fic đầu tay.
- Viết xong sẽ post
Vốn là cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành. Cơ Vĩnh An cậu nghĩ cứ như vậy bên nhau là tốt nhất. Nhưng mà mọi thứ chỉ là phù du mà thôi. Những yêu thương đó, sự chiều chuộng đó, ánh mắt đó rồi sẽ không thuộc về cậu nữa. Không cam tâm cũng chẳng thay đổi được điều gì. Bởi vì... Cậu không phải nhân vật chính.
Cậu chỉ là một nhân vật không sống quá nửa quyển sách. Nhưng mà sau khi chết,Cơ Vĩnh An cậu trọng sinh rồi !
Nhưng trọng sinh để làm gì chứ, Cậu vốn đâu muốn sống. Trọng sinh lại để nhìn bọn họ ân ái nhìn một người xa lạ từng chút từng chút một chiếm lấy mọi thứ thuộc về cậu sao.
Ha !
Cậu chỉ muốn chấm dứt tất cả.