Tác giả: Nghiên Tịnh Nhan ( đổi tên cho hợp phong thủy)
Thể loại: Xuyên không, huyền huyễn, siêu nhiên
Độ dài: Chưa chốt
Ta đã từng làm ra rất nhiều chuyện ngu xuẩn, chẳng như cắt lông mi vì muốn nó mọc dài. Chẳng như dạo chơi trong vùng biển của phù thủy, lại còn uống quá liều thuốc ' nhớ' để rồi bị phản tác dụng, ta muốn nhớ nhưng lại quên hết sạch!... Nhưng việc ta thấy khiến mình ngu nhất, lại là cướp rể! Đã vậy , một thân Nữ vương Thủy tộc như ta còn là cướp rể giữa ban ngày. Là ban ngày ban mặt đó, lại còn trong bộ dạng... thảm bại.
" Ngươi là Mộng Cầm Thành thành chủ Cầm Thành sao?" Thiếu nữ thân lam y đang xách cổ một đứa bé hỏi.
" Đúng là ta." Tuy bị xách lên như vậy nhưng tiểu nam tử không hề sợ hãi, lạnh lùng trả lời.
" Hảo! Ta xin tự giới thiệu, ta là vợ ngươi, vợ sau này cưới, không phải vợ sắp cưới. Vậy đi, ngươi biết vậy là được rồi, dẫn ta đến nhà ngươi, ta ra mắt phụ huynh!" Trong lúc tiểu nam còn á khẩu, vị nương tử xinh đẹp kia đã bế cậu lên, không nhịn được còn hôn chụt một cái cười hahha " Đi qua chỗ ta lấy đồ!"
"A~ cướp sắc!" Bây giờ tiểu nam mới hoảng hồn hô to.
" Ta đích thị là muốn cướp sắc, đáng tiếc chàng còn bé quá!"
Haizz, vị thiếu nữ kia cứ vậy bước vào cái ngõ nhỏ, việc bây giờ cô ấy cần làm là đi dọn đồ...
Ánh nắng đùa nghịch trên tóc mai thiếu nữ, biết tiểu nam tử đang nhìn mình, cô càng cố cười khinh diễm hơn, đó có lẽ là hình ảnh đẹp nhất trước giờ tiểu nam tử thấy được....
Mãi đến gần đây, Tạ Tự Bạch mới nhận ra mình chỉ là một người bình thường trong thế giới kỳ dị này.
Chú chó hoang mà cậu định nhận nuôi dần lớn hơn cả một chiếc xe hơi, cậu học sinh mà cậu dạy kèm thì bước vào tuổi dậy thì lần hai, sở hữu tới bốn mươi ba chiếc răng.
Nữ đồng nghiệp xinh đẹp ngồi bàn bên cạnh vì ngại phiền phức, nên đã trực tiếp lột da mặt ra để kẻ lông mày.
Còn cậu, chỉ cần nhìn người khác lâu hơn một chút, ông chủ sẽ âm trầm đứng bên cạnh.
Những xúc tu trơn nhầy, lạnh lẽo chậm rãi ngọ nguậy trong bóng tối khổng lồ, gần như lấp đầy cả bức tường.
Trong sự im lặng chết chóc, Tạ Tự Bạch bình tĩnh đưa cốc nước đang bốc khói nghi ngút: "Trời lạnh rồi, đây là trà gừng pha cho sếp, sếp uống cho ấm người nha."
Ông chủ im lặng hồi lâu, trong bóng tối thò ra hai xúc tu, đầu nhọn thăm dò cuộn lấy cốc nước, chậm rãi nâng lên rồi rời đi.
Thế giới vận hành theo một cách thức méo mó và kỳ quái, người bình thường không có khả năng tự vệ, không biết lúc nào sẽ chết.
May mắn thay, Tạ Tự Bạch là người dễ thích nghi, coi mỗi ngày trôi qua đều là ngày cuối cùng của cuộc đời, vậy mà cũng bình an vô sự sống sót.
Cho đến khi người chơi bị cuốn vào thế giới kỳ dị.
Nhìn thấy phần lớn người chơi đều là người bình thường, Tạ Tự Bạch mơ hồ cảm thấy đồng cảm và thân thiết.
***
Giới thiệu quá dài để vô, mọi người đọc luôn cho nóng hehe...