Đây là câu chuyện của một cô gái gọi là Nakazawa Nim.
Cô gái này là một phần tâm hồn tôi, chính là dùng một phần thanh xuân của tôi, viết thành.
Nếu các bạn yêu mến cô ấy, yêu thích câu chuyện này, tôi liền cảm thấy mãn nguyện lắm.
Vì thanh xuân của tôi, cũng sẽ có người nhớ tới đi.
Trong truyện, không có rào cản giới tính hay giới hạn của con người. Tôi muốn viết một câu chuyện như vậy, người ta có thể yêu và làm việc mình thích
Như Izumi và Keita, hai người con trai vẫn kiên cường ở bên nhau, cùng nhau chống lại sự bài xích của thế giới.
Như Nim và Akira, cách biệt mười năm, vẫn trở về với nhau.
Takane, Chitose, Yukiko, những người bỏ lỡ tình yêu. Nhưng tôi vẫn muốn họ được hạnh phúc.
Ai cũng đã trưởng thành.
Và rất nhiều nữa.
"Tôi nhìn thái độ của cậu ta, sau mới giật mình hỏi, lẽ nào từng ấy năm, cậu...
Từng ấy năm cậu luôn đứng từ xa theo dõi Keita sao.
Takane cười, lịch sự hỏi :
-Tôi hút thuốc được chứ ?
Nhận được sự đồng ý của tôi, cậu ta rút thuốc ra và châm lửa. Làn khói nhàn nhạt phả ra che khuất biểu cảm của Takane. Thật lâu sau, Takane mới nói.
Nim, cô biết không. Những người như chúng tôi, khi sinh ra đã là một mảng khiếm khuyết. Nếu không tìm được mảnh ghép thích hợp, cả đời sẽ mãi mãi là một điểm thiếu sót.
Cậu ấy là mảnh ghép phù hợp với tôi, nhưng còn là thích hợp với người khác nữa.
Tôi đi lâu như vậy, các tổ chức, câu lạc bộ dành cho gay cũng tham gia không ít. Thế nhưng nếu không phải là Keita, thì không được.
Vì thế đời này của tôi, phải là khiếm khuyết rồi."