Story cover for (Longfic Neji Hyuga ) Hận thù và tình yêu.(Full)  by TsurugiKyousuke2
(Longfic Neji Hyuga ) Hận thù và tình yêu.(Full)
  • WpView
    Reads 7,919
  • WpVote
    Votes 623
  • WpPart
    Parts 35
  • WpView
    Reads 7,919
  • WpVote
    Votes 623
  • WpPart
    Parts 35
Ongoing, First published Jun 18, 2016
Cuộc đời đôi khi bất công nhưng khi có ý chí tôi tin có thể vượt lên được . Tôi đã luôn hận thù Tông gia, thâu trong thâm tâm, có chút gì đó đang thay đổi tôi. "Tôi sẽ thay đổi Hyuga cho người" câu nói có thể là câu nói suông nhưng có gì đó lại thôi thúc tôi hãy tin vào nó và từ khi nào tôi đã tin tưởng vào điều đó. 
Xong phần  đầu giờ chuẩn bị đi vào phần chính thôi. Fic tui viết dành cho fan Neji.....đừng ném gạch tui là được. Hehe..
Fic này viết trong khoảng thời gian sau kì thi chunnin và sasuke đã rời khỏi làng, Naruto quay về cùng các đồng đội của mình. Và sau thời gian, mọi chuyện đã trở lại bình thường.Nhưng cuộc sống của Neji vẫn chưa hết khó khăn, khó khăn mà cậu sắp đối mặt có lẽ sẽ rất khó để vượt qua.Liệu Neji có qua được cơn bão này để có thấy ánh sáng ngày mai không thì  zô truyện nào.....
Nhiều comment càng có động lực để viết tiếp nha, đọc xong nhớ comment đó.
All Rights Reserved
Table of contents
Sign up to add (Longfic Neji Hyuga ) Hận thù và tình yêu.(Full) to your library and receive updates
or
Content Guidelines
You may also like
NejiTen - Thôi, Mình Không Cần Gặp Lại Nhé! by NguyenCrizal
20 parts Ongoing
Quá nhớ couple này nên phải viết!!! Short Fanfics! 1. Một năm sau đại chiến ninja lần thứ tư, khi mọi người đã dần bước tiếp, đã có gia đình, đã học cách sống cho hiện tại... Tenten vẫn dừng lại ở quá khứ - nơi có cái tên Hyuga Neji, người đã chết ngay trước mắt cô. Không ai biết rõ giữa họ từng là gì. Không ai hỏi. Không ai cần lời xác nhận. Nhưng Tenten thì nhớ. Mỗi sáng đi qua tấm bia khắc tên cậu. Mỗi ly trà không người uống. Mỗi buổi tụ họp mà cô không còn thiết ở lại đến cuối cùng. Bạn bè có con, có người gọi là "mẹ", "vợ", "người yêu cũ"... Còn cô - không là gì cả. Cũng chẳng còn ai gọi tên cô bằng giọng trầm quen thuộc ấy. 2. > Sau chiến tranh, và cả trước đó... Có lẽ, những tháng năm yên bình nhất của họ, không phải là khi làng Lá không còn chiến sự, hay thế giới không còn những trận tử sinh - Mà là khi họ ở cạnh nhau. Giữa những ồn ào của nhiệm vụ, những bài luyện tập kiệt sức, và những ngày đêm căng thẳng trước hồi còi chiến tranh... Tenten đã học được cách mỉm cười khi Neji đứng đó - dù chỉ là đứng thôi. Còn Neji - với trái tim được rèn giũa trong kỷ luật - lại dịu dàng nhất khi lặng lẽ đưa cho cô chai nước sau giờ luyện, hay nhẹ giọng hỏi: > "Hôm nay mệt không?" Một hạnh phúc đơn giản. Một khoảng yên bình nhỏ. Như chiếc ghế đá dưới tán cây sau sân luyện tập - nơi họ từng cùng ngồi. Nơi mà sau này, khi mọi thứ đã vỡ vụn, người ta vẫn tin rằng Neji Hyuga từng mỉm cười ở đó.
You may also like
Slide 1 of 10
[SasuNaru] Máu Đỏ Chiều Tà, Trời Xanh Bất Diệt cover
[SasuNaru] Ánh Dương Rực Cháy cover
(Narusaku) Lần Sau Nhé, Sakura-chan! cover
Tôi chuyển sinh đến Naruto  cover
NejiTen - Thôi, Mình Không Cần Gặp Lại Nhé! cover
[Naruto/Sasuke] Nếu Được Yêu Lại.... Em Sẽ Chọn Ai?  cover
[Sasunaru/Trans] From the corner of your eye cover
[Longfic] [NarutoAU] NARUTO - MOON LOVER cover
Kết quả của sự lựa chọn khác với ban đầu cover
[Sasunaru] Em là vợ anh cover

[SasuNaru] Máu Đỏ Chiều Tà, Trời Xanh Bất Diệt

24 parts Ongoing

Giới thiệu: Trong hoàng hôn loang đỏ bởi máu và ánh nắng mặt trời, huyết hòa cùng lệ, lý trí vỡ vụn trước màu trời bất diệt trong đôi mắt xanh không chịu lụi tàn. Từ hình bóng gia tộc đã mất, từ bước chân đơn độc trên con đường báo thù, đến ánh mắt dai dẳng của kẻ ngốc năm nào vẫn luôn đuổi theo... Tất cả ùa về, xoáy tung tâm trí vốn tưởng đã kiên định đến sắt đá. Giữa cơn mơ không dứt, Sasuke trở về chính quá khứ của mình - nơi những lựa chọn đã từng dẫn cậu ta đến hận thù, cô độc, đến quyết định cắt đứt mọi sợi dây ràng buộc. Nhưng giờ đây, khi tất cả mọi lí do đã vụn nát, cậu ta đứng trước một ngã rẽ khác: Liệu Sasuke sẽ tiếp tục con đường của bóng tối, chối bỏ tất cả để ôm lấy hư vô, hay để mặc cho ánh sáng kia, thứ ánh sáng kiên định đến ngang ngược, rực rỡ đến nóng bỏng, len lỏi vào trong trái tim đã quá nhiều lần khép chặt?