Đã hơn một giờ chiều, Ji yeon-tôi đau đến không chịu được, Kim Myungsoo nắm cổ áo uy hiếp một y tá - "Tìm một bác sĩ đến đây ngay cho tôi, nếu không... nếu không..." - Bây giờ đầu óc anh cũng lung tung mất rồi, hồ đồ gào lên - "Tôi lái máy bay đâm kính nhà các người, đâm bể kính nhà các người!"
Nhờ câu này của anh, cuối cùng cũng có một bác sĩ bước vào giải quyết.
Vì thế, tôi được đưa vào phòng sinh, Myungsoo bị ngăn ở bên ngoài, tôi được nghe anh nói loáng thoáng - "Để tôi vào, nếu không tôi lái máy bay..."
Trừ cô y tá thì chẳng có một ai, yên lặng tới đáng sợ. Chốc sau, bác sĩ dự định sẽ mổ đẻ cho tôi đi tới, báo với tôi rằng, hôm nay ông ta không thể giúp tôi mổ được, tôi chỉ có thể sinh tự nhiên mà thôi. Trước tiên, sẽ tiêm cho một mũi, theo dõi hai giờ rồi tính sau. Nói xong, ông ta xoay người bỏ đi.
Mặt mũi tôi trắng bệch.
Mấy phút đồng hồ sau, ý thức tôi bắt đầu mơ hồ, mê man không tỉnh, nhưng cơn đau bụng sinh càng lúc càng trầm trọng hơn, hai chân được đặt lên giường đẻ, xung quanh không hề có bất kì tiếng động nào, im lặng đến đáng sợ.Tôi bắt đầu kêu khóc như thú, bên cạnh chẳng có lấy một ai. Gào thét đến khi miệng đắng lưỡi khô, muốn uống một ngụm nước cũng không thể nhờ bất kì ai hết.
Không biết đã bao lâu, bác sĩ và y tá lại xuất hiện lần nữa.
Bác sĩ hỏi y tá - "Có tiến triển gì không?"
Y tá đáp - "Cũng chưa cô ấy đau đớn gì nhỉ?"
Đm! Đm! (chửi tục)Bà cắn răng đến bể quai hàm rồi mà còn dám nói bà không đau?!
Bà gào lên cho mày xem!
Nguồn:
https://truyenfull.vn/phu-sinh-mong-chi-phi-tinh/
Tác giả: Trần Ấn, Thiên Thương
Thế loại: Đam mỹ, Cổ trang, Ngược luyến
Edit: Diệp tử
Y vừa mới sinh ra thì ông trời đã cho y mang trong mình căn bệnh khó chữa, chỉ có thể sống ở nhân gian hai mươi năm nhân sinh ngắn ngủi.
Không chỉ vậy mà tai họa kéo tới sự xuất hiện của một nam nhân khiến y cửa nát nhà tan.
Về sau trong lòng không khỏi khắc sâu tên của nam nhân kia -- Lăng Tiêu.
Lang bạc đầu đường xó chợ, được lâu chủ Phong Nhã lâu cứu giúp, còn thay y tìm người có thể giúp y kéo dài sinh mệnh.
Nhân duyên có ai mà ngờ được cái người kia như thế nhưng lại có thể cứu được sinh mạng của y.
Cái gì?! mạng của y thế nhưng cần phải nhờ Lăng Tiêu tới cứu a?! Y không cần nha!
Hắn! Kiếm tuyệt tâm lạnh. Từ trước đến nay luôn lãnh cảm với mọi người, chưa bao giờ nghĩ sẽ hảo hảo chiếu cố người khác, nhưng hôm nay cư nhiên giống như là trúng tà lại đáp ứng cứu một thư sinh ốm yếu ngôn từ lỗ mãng.
Khi nghe được nam sủng kia muốn ly khai khỏi hắn, trong lòng chợt đau nhói như bị tên xuyên vào. Lúc này hắn mới hiểu được trong lòng đã sớm khắc sâu hình bóng người kia.
Hắn sẽ không buông tay! Cho dù sẽ làm bị thương y, cho dù y cũng không thương hắn......