Tác giả: Listars Cẩm Tú
Gấp lại cuốn nhật ký mang theo bao hy vọng và ước mơ. Chàng thiếu niên có chút thoáng buồn. Nơi thế giới đó, có cô, nhân vật chính của câu chuyện. Anh ghi lại dòng ký ức qua từng giấc mơ mỗi đêm, bằng trái tim đã lỡ đem lòng yêu một cô gái dường như không tồn tại trên thế giới thực mà ngày ngày anh phải đối mặt với bao khó khăn ấy...
Cô mở mắt sau giấc ngủ sâu, không gian xung quanh cô chỉ còn là một màu trắng xoá mờ ảo. Thế giới của cô cứ vô thức mà dừng lại theo ngòi bút của anh. Anh nhớ lại tất cả những điều dù là nhỏ nhặt, mỗi lần anh gặp cô, yêu cô, và chơi đùa cùng cô. Anh vẫn từng bước, từng bước mà tiến lên theo lời động viên thầm lặng của cô. Còn cô, dựa vào bờ vai rộng ấy mà tự nhắc mình không được chùn bước, phải thật mạnh mẽ khẳng định bản thân.
Anh khóc, dù sao đó cũng chỉ là một giấc mơ được lưu lại trên trang giấy. Anh khóc, một chút nhớ nhung và một chút hy vọng. Anh khóc, không phải khổ đau, mà đó chính là giọt nước mắt của hạnh phúc. Ước mơ của anh, đơn giản mà thật hoang đường. Nhưng không, anh vì cô mà đã làm được.
Giọt nước mắt in sâu vào cuốn nhật ký, anh nhẹ hôn lên, hy vọng sẽ không làm cô thất vọng. Cô cũng khóc, trong một thế giới không có thực dựa theo nét chữ của anh. Cô ngất lịm.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cảnh vật quanh cô thật kỳ lạ làm sao. Cô gặp anh. Cô không nhớ những ký ức vương lại trên trang giấy ước mơ kia nữa. Một khởi đầu mới, sự tồn tại của cô trên sân khấu hào quang này, cùng với anh.
Yêu thôi cũng đã rất khó rồi, ấy vậy mà để hiểu được bản thân có yêu hay không càng khó hơn gấp vạn lần. Tình yêu ấy nóng bỏng, cũng rất nhức nhối y cái nắng oi ngày bọn thiếu niên bước vào kì nghỉ dài. Chọn im lặng...để nắng hạ thay lời muốn nói, nhưng lại chẳng hiểu nổi lòng nhau
Ngày mưa rào, tán cây mượt đi, âm thanh xao lãng ngân lên từng hồi, hương mưa hắt ngược lên từ mặt đất. Mơ thấy mà chỉ thấy sống mũi cứ cay dần, đúng là nhớ thật, nhưng là nhớ con người ấy...ở quá khứ kia
Năm nào cũng có hạ xanh, năm nào mưa rào cũng tới, năm nào mà chẳng có mùa chia tay...Hạ trong tim người đẹp đến nao lòng, đẹp đến mức không thể nhạt màu, đẹp tới nỗi khảm sâu vào tâm can không quên nổi. Chỉ là...thiếu niên mười bảy tuổi khi ấy, đã chẳng thể quay lại nữa