Yêu

1.1K 128 13
                                    

Vương Nhất Bác quay lại hậu trường, cầm điện thoại do trợ lý đưa cho, bắt đầu spam wechat của cái tên ghim trên mục đầu. Vương Nhất Bác gõ chữ rất nhanh, thậm chí còn có thể vừa gõ chữ vừa ngẩng đầu tán gẫu với mấy người xung quanh đó.

Bên này gửi liên tù tì hết câu này đến câu khác, biệt danh "Anh Chiến" bên kia cứ nhấp nháy dòng "Đang nhập tin...", kết quả nhấp nháy hết cả buổi vẫn chẳng có tin nào được gửi đến.

Cuối cùng sau gần mười mấy tin nhắn spam của Vương Nhất Bác, bên kia trả lời lại một câu "Tới phòng nghỉ".

Vương Nhất Bác nhìn mấy chữ đơn giản thế thôi mà trong lòng ngọt ngào đến lạ. Cầm lấy mứt lê chín Nham Nham đưa, hộp ngoài rất xinh, Vương Nhất Bác tay to, cầm gọn chiếc hộp trong tay, đi về phía phòng nghỉ, có lẽ vì sắp gặp người yêu nên bước chân cũng không nén được tăng nhanh hơn bình thường.

"Mũi chân hướng về anh, bất luận khoảng cách là bao xa, vẫn mãi miết chạy về phía anh."

Dọc đường đông nghịt người đi lại, hỗn tạp đủ thứ tiếng nói cười, trợ lý theo phía sau thở dài, trước khi Vương Nhất Bác bước vào cửa bèn kéo vai cậu một cái: "Chỉ được tối đa 20 phút thôi đấy."

"Tự dặm trang điểm lại luôn hay sao?" Vương Nhất Bác mỉm cười, vừa đẩy cửa vừa đáp: "Tự dặm." Lúc vào phòng, Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế tựa, một tay cầm ly đồ uống không rõ là của hiệu nào, một tay lướt điện thoại.

Vương Nhất Bác trở tay đóng cửa lại, rón rén bước qua, định sẽ cúi người đáp lên má Tiêu Chiến một cái, ai ngờ Tiêu Chiến cũng quay đầu sang, lại thành ra hôn lên môi. Bình thường toàn là Tiểu Vương chủ động, thình lình thế này khiến cậu đờ ra. Tiêu Chiến thấy cậu ngẩn người, lại rướn lên hôn thêm cái nữa, khoảnh khắc ngắn ngủi đọng lại trên môi, hai cánh môi hơi khô khẽ ngậm lấy môi dưới của Vương Nhất Bác rồi chầm chậm lui về.

Hơi thở hai người gần kề trong gang tấc, Tiêu Chiến cố ý thở dài rồi khịt mũi, nghịch tóc mái rũ trước trán Vương Nhất Bác: "Lại xịt Azul à, nhóc tóc xoăn." Dứt lời lại vươn tay muốn sờ đầu thêm nữa, nhưng bàn tay giơ ra giữa chừng lại kiềm chế rụt về, quay sang sờ nhẹ vành tai Vương Nhất Bác, "Còn phải diễn nữa. Thôi không xoa thì hơn."

Vương Nhất Bác ngồi thẳng lên bàn trang điểm trước mặt Tiêu Chiến: "Thầy Tiêu giỏi thả thính thế này, ở đoàn phim học hỏi không ít ha." Tiêu Chiến hiếm khi trông thấy biểu cảm trở nên thiếu đánh của Vương Nhất Bác, nhưng hôm nay anh không muốn so đo với cậu.

Chầm chậm đưa tay ra nắm lấy tay của Nhất Bác, đưa lên miệng hôn nhẹ, kéo ghế lại gần thêm chút, "Bận nhớ em rồi, đâu còn thời gian làm gì khác. Nhất Bác, anh muốn ôm em."

Muốn ôm em... Cõi lòng Vương Nhất Bác bỗng bị tảng đá đập trúng, một dòng chảy ấm áp cứ như kiến bò lan ra khắp người cậu, khiến tim cậu hẫng mất một nhịp, mà nhịp tiếp theo lại khiến cậu lúng túng chẳng biết làm sao, Tiêu Chiến đã đứng lên trước ôm cậu vào lòng.

"Anh vừa gặp em đã muốn ôm em rồi, chỉ muốn ôm em thôi. Sao anh lại nhớ em đến thế chứ." Trái tim hai người hòa chung một nhịp, nhịp đập sau bao ngày không gặp khiến cả hai hơi thiếu tỉnh táo, giống như người yêu nhau sum họp sau xa cách muôn trùng, không ngôn ngữ nào kể xiết được nỗi nhớ nhung của chính mình, thế nên chỉ đành dùng hành động biểu đạt nên mỗi một tia yêu thương khó lòng che giấu.

EDIT • YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ