"Ta cấm cậu quay lại âm giới."

797 90 8
                                    

"A...Sếp chết tiệt...Vậy mà đã đuổi mình đi rồi.."

"...."

"...Ghét Sếp..."

Cậu nằm nghiêng đầu về phía bên cửa sổ, mắt cậu có chút gì đó rung động, mà lại vô cùng xa xăm. Tâm trạng bây giờ thật rối bùi, nhốn nháo cả lên khiến cậu nhăn mặt.

"Vậy là mình chẳng thể quay về nơi đó sao..."

Như bao bức xúc đang tuôn trào trong huyết quản, cậu nhăn mặt mà đá văng chiếc gối. Cứ tưởng sẽ được đón nhận cơ đấy, nào ngờ nơi này cũng hắt hủi cậu như dương giới thôi. 

"TING TING..." Cái chuông báo thức vang lên ầm ĩ, rõ là cố tình lôi kéo cậu về thứ hiện thực mà cậu đang cố ruồng bỏ kia. Cậu thở dài ngán ngẩm, vậy là lại phải vác xác đến cái nơi chỉ toàn sự cạnh tranh và nhuốm đẫm sự giả tạo đó.

"Nếu mình chẳng xuất hiện, hẳn chắc cũng chẳng có ai quan tâm đến sự vắng mặt của mình đâu nhỉ..."

"Tồn tại như chẳng tồn tại, ẩn mình như một vong hồn. Nhỏ bé..Yếu đuối..Tội nghiệp làm sao."  Một giọng nói lả lướt qua tâm trí cậu, là ai? Là ai đã cất cái tiếng chua chát đấy? Ai đang cố bóp nát con tim vốn đã chẳng nhuốm màu đỏ kia?

Cậu ngơ ngác nhìn khắp phòng, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, mắt láo liên tìm kiếm chủ nhân câu nói ban nãy. Chẳng ai cả... Là do mơ tưởng sao? Lết thết lau đi đống mồ hôi lạnh ban nãy, cậu thẫn đi một lát.

"Thứ như ngươi chẳng đáng tồn tại đâu."

"N-ngươi câm đi. Ngươi thì biết gì cơ chứ?"

"Sao ta lại không biết nhỉ?"

"Bị hắt hủi hẳn là khổ tâm lắm đúng không? Đau đớn và vô vọng lắm đúng không?"

"IM ĐI!!!!!!!!"

"EUGENE!"

"Hơ...." C-chuyện gì mới xảy ra vậy? Thân hình nhỏ bé vậy mà đã nằm trọn trong vòng tay nào đó. Nó..ấm áp làm sao, thật mới dịu dàng làm sao...Gía như ngày nào cũng dễ chịu thế này nhỉ? Mãi một lúc sau, cậu mới choàng tỉnh, vội đẩy người kia ra và lùi lại rồi lại chui vô trong chăn. Tâm trạng vốn đang không ổn định, bắt gặp tình cảnh ban nãy làm cậu khó xử nhân đôi.

"L-l-Luke??!!! Cậu làm g-gì ở n-n-nhà tớ?????" Chết thật, vốn dặn lòng sẽ không nói lắp bắp nữa. Vậy mà giờ đây lại phát ngôn ra những câu chẳng dễ nghe tí nào, cơ mà làm sao không lắp bắp khi khó xử thế này cơ chứ?

"...Lúc trước thầy có đưa tớ địa chỉ nhà của cậu sau khi thấy tớ bắt chuyện với cậu. Hẳn thầy đã ngỡ rằng ta thân nhau nên muốn tớ thường xuyên giúp đỡ nhau, nên thình thoảng ta sẽ cùng nhau học nhóm."

"Đó chưa hẳn là một câu trả lời mà tớ muốn nghe. Vì sao cậu lại ở đây? Không phải sắp trễ rồi sao? Còn 10' nữa vô tiết đầu rồi đấy, còn phải đi tàu điện nữa-"

"Chính vì thế tớ mới lôi cậu dậy đấy! Còn không mau thay đồ rồi vô lớp ngay?!" Chẳng để cậu định hình, cậu ta đã hối thúc cậu thay đồ rồi nhanh nhẹn kéo tay cậu phóng như bay đến ga tàu.

[BossEugene]Bức họa tình của đôi ta(DROP)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ