1. Pilot

3.5K 269 28
                                    


Bên hông thành phố có toà chung cư cũ xì.

Được cái là chung cư xây từ thời Pháp thuộc, khi mà vật liệu rởm với rút ruột công trình còn chưa hoành hành, nên đường ống nước lẫn điện đài còn tốt chán. Kẹt một điều là để vào chung cư phải đi qua một cây cầu, bên dưới cầu mọc đầy hoa sen và rau muống. Không ít bữa Mark đi làm về, anh thở dài bắt gặp Lee Donghyuck túm một nắm rau muống xanh mướt trên tay, giật một cái lá sen đội đầu rồi hò:

"Anh ơi! Để quên chiếc áo trên cành hoa sen này!"

Donghyuck lội từ kênh đào lên, chân lấm tấm bèo, vừa nghênh ngang đi vào chung cư vừa hát.

Tiếng thằng nhỏ vang lên không sót ngách nào trong toà chung cư đó. Được cái nữa, Donghyuck hát cái gì cũng nghe ngọt như mía lùi.

***

Chung cư có năm tầng, mỗi tầng có hai căn hộ hướng mặt vào nhau. Thang máy không có, mỗi lần đổi bình nước đều phải trả thêm tiền công bưng lên bưng xuống. Lucas với Mark ở chung một căn, từ cửa tới phòng ngủ chất đầy dây nhợ máy móc. Cả hai làm kĩ thuật trường quay cho phim điện ảnh, quanh năm không mấy khi ăn mặc cho thật đàng hoàng. Donghyuck ở căn bên kia, tủ lạnh to hơn tủ áo quần, nửa tháng thay một bình ga, ban công trồng đầy những cây gì ăn được.

Bốn giờ sáng, Mark vớ chiếc gối bịt vào tai. Bên nhà bên kia có tiếng bụp bụp bụp rồi sau đó là cạch cạch cạch cạch một tràng đều như băm, mà đúng là Donghyuck đang băm một mớ quả óc chó.

Ba mươi phút sau đó, một tiếng "éo" vang lên, cái máy xay bắt đầu kêu è è, rồi đến tiếng lanh canh của tô thủy tinh, tiếng "két" kéo dài của cái tủ nhôm, tiếng rù rù của lò nướng.

Mark mở trừng trừng cặp mắt cay xè, mò sang phòng Lucas, làu bàu nói:

"Nói em mày làm giờ khác được không?"

Lucas lờ đờ nhìn màn hình render mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa xong chiếc video, tay phe phẩy quạt cho hộp máy tính nóng rực, chán ngán trả lời:

"Nó làm bếp bánh là do mày chứ do ai? Mày ngon thì đi mà nói."

Dĩ nhiên là Mark không dại gì đi nói. Anh trở về phòng, lấy hai cục bông nhét vào lỗ tai.

Mark và Lucas học chung đại học với nhau. Năm anh lên năm thứ hai, có ngày cả hai xẹp ví,  Lucas tự dưng hỏi anh có muốn ăn tiệc không. Mark nhìn mấy gói mì lăn lóc trên bàn thì gật đầu, sau đó Lucas dẫn anh về nhà để ăn tiệc mừng sinh nhật lần thứ chín mươi bảy của em gái cùng cha khác mẹ của bà nội.

Bữa tiệc hôm đó có cái hay là làm cho răng của Mark không cần hoạt động nhiều mấy. Món nào món nấy trên bàn ăn đều mềm lún, đến trái chuối tráng miệng sờ vào cũng nhũn ra đến nơi. Donghyuck làm một ổ bánh kem to, chữ mừng thọ còn run run, em gái của nội cố gắng lắm mà không thổi nổi hai cây nến lập loè trên đó.

Năm đó Mark nhuộm tóc bạch kim. Anh ngồi lẫn trong mâm cỗ đầy những mái đầu bạc phơ, Donghyuck mang tới một miếng bánh, câu đầu tiên cậu nói với anh vô cùng đặc sắc.

"Ông ơi, bánh mềm lắm, con tự làm đó, ông ăn thử ạ!"

Donghyuck nói như hét vào tai Mark. Anh ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau, Lucas đi ngang dúi đầu Donghyuck xuống.

MARKHYUCK | Củi Gạo Muối DầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ