D-3

912 108 2
                                    

Joshua thích nhuộm tóc. Đỏ, xanh, vàng, cam, hồng, anh đều từng thử cả, sặc sỡ hệt bát ngũ cốc mà sáng Seokmin hay ăn. Anh thay màu tóc xoành xoạch. Có khi sáng Seokmin thức dậy, bỗng thấy tóc anh không còn đen nhánh như tối qua nữa, mà thành hồng xinh rất yêu. Nhiều khi cậu hỏi anh vì sao thích nhuộm thế, anh chỉ cười hiền. Rồi bảo vì anh thấy để tóc rực rỡ như vậy làm anh nhớ những màu sắc của Trái Đất. Khác hẳn với xám xịt và đen ngòm của máy móc, của bầu trời vô hạn trên đây.

Seokmin lại không thích nhuộm tóc, trừ vài lần nhuộm nâu. Cậu chưa bao giờ tẩy tóc vì sợ mình sẽ hói mất. Nhưng cậu đang cách xa Trái Đất hàng vạn vạn dặm, và ở đây, chẳng còn ai có thể cười vào mặt cậu nữa, trừ Joshua. Vì vậy, cậu gọi Joshua, và nhờ anh tẩy tóc cho mình.

"Woah, anh không nghĩ em thích ba cái vụ nhuộm này đâu đấy. Chỉ tẩy thôi hả?", Joshua hỏi, mắt hơi mở to, và Seokmin nghe trái tim mình quặn thắt. Cậu sẽ nhớ anh lắm.

Seokmin nghĩ một lúc, và lẩm bẩm, "Vâng." Anh cười khẽ, rồi nói:

"Vậy để anh ra kho lấy đồ nhé."

Cậu đi theo Joshua, và bật cười khi thấy anh nhăn mặt, cố gắng chọn loại thuốc tẩy tóc phù hợp cho cậu.

"Loại này anh hay dùng, nhưng anh không nghĩ sẽ hợp với em đâu." Kết thúc của thế giới này đang lấp ló trên đầu họ, nên tóc Seokmin có hư tổn hay không cũng không còn là vấn đề nữa. Một nụ cười buồn nở trên môi cậu, và câu trả lời nhờ thế mà cũng tuột ra. "Cứ dùng đi anh. Em không quan tâm."


Trong kho đựng đồ của họ, có nguyện một kệ chỉ để thuốc tẩy tóc, từng hộp xếp thành hàng ngay ngắn. Seokmin vẫn nhớ lần đầu cậu gặp Joshua: một anh phi hành gia trẻ tuổi, cố mặc cả với trưởng phòng Quản lý Tàu vũ trụ để mang thêm một hộp nữa, một hộp nữa thôi. Hồi đó, cậu đã nghĩ rằng Joshua, bạn đồng hành của mình, cố hơi phiền phức một chút. Bởi vì đâu ai cần phải nhuộm tóc trong không gian, và cũng đâu ai cần mười hộp thuốc tẩy kiểu cũ chứ, khi họ đã có nhiều loại công nghệ hiện đại hơn.

Tuy vậy, bây giờ, khi cậu đang ngồi trong phòng tắm chật hẹp của tàu, đồ đạc lỉnh kỉnh để xung quanh, Joshua luyên thuyên về tầm quan trọng của việc chăm sóc tóc sau lưng, Seokmin bỗng thấy thật biết ơn vì mấy cái hộp cổ lỗ sĩ đó. Những dấu vết cuối cùng của Trái Đất mà họ có.


"Tóc em mềm quá."

Nhưng Seokmin lại thấy những đầu ngón tay dịu dàng của Joshua trên mái tóc cậu còn mềm hơn nữa. Cách anh cẩn thận xem xét từng sợi thật thân mật làm sao, và Seokmin nghe lòng mình quặn thắt khi nghĩ về những điều cậu còn đang giấu kín trong tim. Bàn tay ấy khẽ chia tóc cậu ra thành từng phần, rồi kẹp chúng lên. Nhẹ nhàng đến đau lòng.

Joshua đứng dậy, đôi mắt lấp lánh, và bắt đầu trộn thuốc tẩy.


Bên ngoài vẫn là một màu đen thăm thẳm, nhưng cái màu đen ấy lại càng làm nổi bật lên hình bóng của Joshua: Tóc màu hồng đào thật xinh, áo T-shirt đã cũ sờn, chiếc quần ngủ đã bạc màu. Vẫn là trang phục thường ngày của anh, nhưng anh trông khác, khác lắm. Seokmin chắc chắn mình đã khắc sâu đường nét khuôn mặt của anh vào tâm trí mình từ lâu, nhưng trong cái không gian này, anh bỗng trông mềm mại hơn. Rất nhiều.

SeokSoo | Tận cùng (của vũ trụ này)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ