ANH KHÔNG THÍCH EM

198 2 0
                                    

2010

Dòng người hối hả lướt qua, mất hút sau cánh cổng trường đại học phía sau cô. Trúc Linh đưa cánh tay lên cao huơ đi huơ lại, miệng cười tươi rói khi trông thấy bóng dáng Thanh Phong thấp thoáng từ xa.

"Phong, em ở đây!" Linh kiễng chân hết cỡ, chới với giữa biển người.

Phong chạy đến bên Linh, đặt lên trán cô một nụ hôn phớt nhẹ. Linh lùi lại phía sau theo phản xạ tự nhiên, đôi bàn tay bất giác nắm chặt.

"Em đợi anh lâu không?" Phong hỏi.

Linh lắc đầu, níu lấy cánh tay Phong. Lúc này cô mới nhận ra toàn thân Phong nhễ nhại mồ hôi, chiếc áo trắng anh đang mặc hằn lên những vệt đen có mùi dầu mỡ.

"Anh bị làm sao thế?" Linh nhìn Phong nghi hoặc.

Phong gãi đầu: "Xe đạp bị tuột xích giữa đường nên anh đành vác nó trên vai, một mạch chạy đến đây."

"Sao anh không đem vào tiệm mà sửa?" Linh vẫn chăm chú nhìn anh.

Phong lấy tay khẽ bẹo má Linh: "Còn phải nói nữa! Anh sợ em đợi lâu!".

Linh mỉm cười dịu dàng nhìn Phong. Gương mặt hoàn hảo của anh bừng sáng dưới ánh mặt trời cuối hạ. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn trán bị ánh nắng rọi thẳng vào, trở nên lấp lánh như những vì sao nhỏ.

"Phong! Anh vẫn ngốc như vậy!"

Linh cảm động đến mức cổ họng nghèn nghẹn, đôi chân mày hơi nhíu lại khi nụ cười an nhiên của chàng trai đối diện in lên võng mạc cô. Linh chỉ ước khoảnh khắc ấy mình có thể quên hết mọi chuyện trong quá khứ mà lao vào ôm lấy anh thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay anh một lần nữa.

Một năm rồi, đã một năm rồi nhưng anh vẫn không hề thay đổi. Vẫn là cái vẻ vẻ ôn nhu, dịu dàng ấy, vẫn là ánh mắt tha thiết ấy. Từng cử chỉ lời nói của anh đều khiến cô động lòng chẳng thể cưỡng lại. Ký ức dội vào trái tim cô như con sóng dữ phũ phàng cuốn phăng mọi vật cản, tuyệt chẳng thể trốn tránh.

Linh vẫn nhớ như in mùa hạ năm ấy, hai cái bóng áo trắng ngả đầu vào nhau dưới gốc cây sân trường. Những vạt nắng vàng ươm nhuộm lên người họ một màu hạnh phúc. Cô tựa cằm mình lên vai Phong, ghé sát tai anh thì thầm: "Anh thích em chứ?".

Phong lặng thinh không đáp, cô chỉ nghe thấy tiếng cành lá bị gió thổi va vào nhau xào xạc.

"Sao anh không nói gì?" Linh phụng phịu níu lấy cánh tay anh đẩy qua đẩy lại.

Phong quay sang nhìn cô, ánh mắt nhuốm màu phiền muộn:

"Chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa, được không?"

"Tại sao lại không nói? Hôm nay anh nhất định phải trả lời em!" Linh hờn dỗi quay mặt đi nơi khác, ấm ức đến mức sắp khóc đến nơi.

Phong không dám nhìn thẳng Linh, gương mặt anh trở nên u ám như bầu trời trước mỗi cơn mưa dông. Anh đan tay mình vào tay Linh, siết chặt đến mức cô a lên kêu đau.

"Linh à!"

"Anh… không thích em!"

***

2007

Tuyển tập truyện ngắn hay <3Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ