*Ting tong ting tong*
-Ra liền!
-Vẫn là 6:30??
-Thức sớm cho tốt
-Vào đi.
Mọi người cùng vào nhà của Viễn Tuần, Thiên Hoa hỏi :
-Nè học trưởng, anh kia đâu rồi?
-Anh nào?
-Cái anh mà cậu cho ở lại đây ấy?
Triết Thuần bước ra từ cửa phòng.
-Mọi người kiếm tôi?
Mọi người đều nhìn về cậu ấy, nhưng mà mọi người đang thắc mắc là bộ đồ của cậu ấy mặc là của ai, Viễn Tuần ngượng ngạo và nói :
-Ừm.. đó là đồ của tôi, hiện tại tôi không rảnh lắm để đi mua đồ giúp anh ta.
Ngay sau đó mọi người lên một kế hoạch về việc đi mua sắm quần áo và dẫn cậu ấy đi tham quan. Khi học xong, vì hôm nay là chủ nhật nên họ đã ở lại nhà của Viễn Tuần đến hết ngày, Nguỵ Hoa kêu mọi người sắp xếp lại và đi mua các thực phẩm cần thiết cho bữa trưa, Thiên Anh và Anh Giang lau dọn chỗ trồng cây. Viễn Tuần thì đang dọn dẹp bàn làm việc. Làm xong cũng đã đến giờ cơm trưa, Nguỵ Hoa bày đồ ăn và kêu mọi người nghỉ tay :
-Nè! Mọi người, nghỉ tay chúng ta ăn nào!
-Wow! Ngon thế.
-Triết Thuần, anh ăn cùng nhé!
-Ừm.
Ai nấy đều ăn trong sự vui sướng, vừa ăn vừa kể chuyện cho nhau nghe. Triết Thuần bây giờ đã có người bên cạnh. Mọi người hẹn nhau đúng khoảng 2:30 sẽ đi mua sắm. Trong lúc đó, trời đổ mưa,mây đen kéo đến kín cả bầu trời, gió thổi ù ù như làng sóng vỗ vào bờ cát, trên cao những cành cây nghiêng ngã về phía trước. Người người đều chạy thật mau để không bị ướt, từng hạt nhỏ rơi xuống mái hiên lách cách, một cơn mưa rào bao chùm cả vùng trời xanh bao la giờ đã đen mịt, những hạt nước nhỏ cứ dính lên trên tấm kính thuỷ tinh chảy thành dòng, không khí mát mẻ. Đó cũng là lúc Triết Thuần ngồi bên cạnh gốc cây sau nhà Viễn Tuần, mọi người đang ngủ ngon giấc và chìm vào sâu trong mơ như đang có ai kêu gọi họ, Viễn Tuần thấy vậy liền cầm dù và chạy thật nhanh ra, nói :
-Sao anh ngồi đây?
-Lỡ bị cảm lạnh thì làm sao?
Triết Thuần nhìn chằm chằm vào Viễn Tuần, lại là đôi mắt màu vàng kim của cái chết.
-Tôi xin lỗi, tại vì tôi đã quá quen như vậy.
Viễn Tuần đã hiểu ra là gia đình mất sớm thì nơi nương tựa của chúng ta chính là bản thân ta. Cậu dìu Triết Thuần vào nhà và lấy đồ cho cậu ấy thay, tiện thể cậu còn sấy khô tóc cho cậu ấy. Lúc đó trong đầu cậu nghĩ rằng rồi một ngày nào đó, cậu sẽ không còn ở bên Triết Thuần nữa thì Triết Thuần có làm sao không? Vẻ mặt Viễn Tuần bây giờ không còn chút cảm giác nào cho đến khi Triết Thuần nhìn cậu. Đôi mắt ấy chỉ có thể làm cậu tỉnh lại khi đang mãi suy nghĩ một thứ gì đó...
——2:30——
-Nè, lẹ đi mọi người!
-Từ từ làm gì mà gắp thế?
Họ cùng nhau sửa soạn để đi ra ngoài mua sắm. Trời mưa cũng đã tạnh, những hạt sương long lanh trên những chiếc lá rơi xuống dưới, đường đi dần dần khô ráo, tiếng còi xe "pin-pin" bóp kèn, mọi ngườ đã lên được đến trung tâm mua sắp thương mại. Bước vào họ đã chạy nhanh lên tầng 2 để vui chơi giải trí, còn Viễn Tuần dẫn Triết Thuần đi lựa đồ cho cậu ấy.
-Anh thích gì thì cứ lựa đi.
-Nhưng mà tôi không có tiền.
-Không sao, quẹt thẻ của tôi.
Viễn Tuần cầm thẻ ngân hàng và đưa cho cậu ấy, cậu ấy tưi hỏi mình vì sao lại đưa thẻ cho mình sài trong khi không có một mối quan hệ gì với nhau, Viễn Tuần nói rằng :
-Khi mình đã lo lắng hoặc quan tâm cho ai, làm đều tốt đẹp cho họ, thì họ sẽ cảm ơn và bồi thường gấp đôi lại. Và cái đó không phải là thứ duy nhất, thứ duy nhất chính là lòng tin của đối phương dành cho bạn.
Nói đến đây, Viễn Tuần nở một nụ cười trước mặt cậu ấy. Lúc đó, ánh mắt của cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào nụ cười đó, một nụ cười có thể làm cho người ta sống trở lại...Nụ cười ấy như một bông hồng đã nở khi chúng đã đạt được ước mơ, như một ly rượu van màu đỏ đậm có thể làm người ta say ngất khi uống vào. Cậu ấy kéo Viễn Tuần vào phòng thay đồ và kéo màng lại, đưa tay từ từ lên má cậu và nói rằng :
-Tôi...
Giọng cứ ấm a ấm ún, cả người run rẫy như đang bị một thứ gì đó nhìn chằm chằm sau gáy...
-Tôi có thể..
Viễn Tuần đứng bất động nhìn cậu ấy, lời cậu ấy nói Viễn Tuần đang rất muốn nghe, nhưng cậu ấy cứ ấm úng như vậy thì cho dù có nói xong thì khung cảnh cũng sẽ tan biến, ngay lúc đó cậu ấy đã dứt khoát nói ra :
-Tôi có thể ở bên cạnh cậu, chăm sóc cậu, lo lắng cho cậu, quan tâm cậu được không!? Chỉ cần như vậy thì cho dù cậu có lỡ bỏ tôi đi tôi cũng sẽ nắm chặt cậu về bên tôi!
Nói xong, cậu kéo tay Viễn Tuần lại và hôn vào môi cậu, Viễn Tuần hoảng hốt cử động tay nhưng loài sói là loài biết tự vệ cho dù nó có tiến hoá bao nhiêu đi nữa thì sức mạnh của nó vẫn như vậy, đương nhiên cho dù Viễn Tuần chống cự như thế nào thì cậu ấy vẫn giữ chặt lại.
-Khoan đã! Ưm...
-Ah,này!
-Chúng ta đang ở nơi công cộng đó! Ưm..
Bất chợt cậu hiểu ra, người đang níu kéo cậu chính là người mà cậu đang quan tâm... cậu ấy cảm thấy có nỗi sợ hãi bên trong và đứng im như chết lặng.Mắt cậu từ từ nhắm lại như đang thao túng, cậu ấy hôn sâu vào trong làm Viễn Tuần đỏ cả mặt... Khi buông tay ra Viễn Tuần nói lại :
-Em hiểu được cảm giác của anh ngay bây giờ, nhưng đầu tiên anh phải lựa đồ trước đã.
-Vậy cậu đã đồng ý..?
-Vâng! Em đồng ý.———Hết Chương 2———