Chương 27: Gặp anh sau nhé!

579 34 15
                                    

Ngày tang của Shinazugawa Sanemi diễn ra cùng vào ngày hôm ấy , một buổi sáng tuyết trắng phủ đầy . Mọi người đều có mặt đông đủ , và cả em cũng vậy . Không một tiếng nấc nghẹn , chỉ có tiếng những giọt nước mắt không ngừng rơi , và cả những cái nhìn nhau buồn bã . Cả không gian nhuốm đậm màu tang thương ảm đạm

Anh nằm đó , ngay chính giữa của Phong phủ , trong chiếc quan tài gỗ màu nâu hạt dẻ , khoác trên mình bộ kimono trắng cùng với màu tóc của anh . Vết thương sau trận chiến với Thượng huyền Nhị và cũng là trận chiến cuối cùng của anh đã được băng lại cẩn thận , nhưng sẽ mãi chẳng thể lành lại hệt như trái tim của em . Anh đã hy sinh và hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn với tư cách là một Sát quỷ nhân , điều đó đáng để anh được ra đi trong sự tôn trọng của mọi người .

Nhưng trớ trêu thay , nếu không phải vì em , Sanemi đã không phải chết , nếu không phải vì em thì anh vẫn có thể khỏe mạnh quay trở về Sát quỷ phủ , quay về với mọi người , tất cả là vì em , phải không ? Vậy nên , em chẳng biết làm gì ngoài im lặng với đôi mắt sung tấy lên , đau rát . Mọi người chắc cũng biết mối quan hệ giữa hai ta không đơn giản chỉ là cộng sự nên họ cũng chỉ biết nhìn em bằng đôi mắt buồn rầu , cái nắm tay nhẹ và cái ôm động viên gửi đến em , đến em trai của anh . Genya , em ấy đã mất đi người thân duy nhất là anh , dù anh luôn mắng em ấy rất tệ , nhưng Sanemi , thật ra , anh rất thương em trai mình đúng chứ . Genya đã khóc rất to , em ấy đã đau buồn đến mức khóc gục bên cạnh chiếc quan tài nơi anh đang nằm trải đầy những bông hoa ly trắng muốt , Oyakata-sama cũng vào nói em ấy nên nghỉ ngơi nhưng em ấy nhất quyết không chịu . Genya , cũng rất yêu quý anh đấy , Sanemi-san .

Mọi người , từng người một đều lại gần linh cữu của anh , nhìn anh lần cuối , trao những lời nói tạm biệt và những phong thư được đặt trong lòng bàn tay của người đồng đội khó gần của họ . Rồi chỉ còn mỗi mình em là không thể bước lại gần , chỉ đứng im nhìn anh ở phía xa . Còn rất nhiều điều em muốn nói với anh nhưng đôi môi của em đã khô rát không thể mở nổi , có nói thì bây giờ anh cũng chẳng nghe thấy tiếng em gọi nữa , em không có phong thư để gửi cho anh , vì dù có viết ra , mãi mãi cũng chẳng thể đủ .

-        Kochou-san …

Em ngẩng mặt lên khi nghe tiếng gọi , và suýt nữa nhìn nhầm Genya là anh . Đáng ghét thật , vì là anh em nên hai người mới giống nhau vậy sao ? Tự nhiên trong em thấy sợ hãi , em đã tước đi điều quan trọng nhất của em ấy , sao có thể nói chuyện được bình thường như trước nữa . Genya đang rất đau buồn , mắt và mũi của em ấy đã đỏ tấy sau trận khóc to . Em thì khác gì chứ , chỉ là sự đau rát nơi khóe mắt và vết thương chưa lành sau trận chiến chẳng còn thấy đau nữa , còn nơi đau nhất thì đã nứt toác từ khi anh trút hơi thở cuối cùng khi ấy rồi

Genya nắm lấy đôi bàn tay buốt lạnh của em , sự run rẩy từ lòng bàn tay của thằng bé truyền sang càng khiến em thêm nhói lòng . Thằng bé nhìn em , bằng ánh mắt không hề oán trách hay căm giận mà lại rất nhẹ nhàng , hệ như ánh mắt của anh vậy , Sanemi-san .

-        Kochou-san , chị vào gặp anh trai em lần cuối đi , được không ?

Em đã bị bất ngờ trước câu nói ấy , thằng bé vẫn nắm chặt lấy tay em , hít một hơi sâu trên hốc mũi đỏ ửng , nghẹn ngào

KNY- SaneKana - HẠNH PHÚC MỎNG MANHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ