Chương 7

204 6 0
                                    

Tôi biết, thực ra anh không thuộc về tôi.

Tôi biết, hạnh phúc hiện tại, cho dù có thể làm người ta say đắm như thế nào thì cũng chỉ là ảo ảnh.

Tôi biết mình chỉ tạm thời giành anh từ bên cô ấy để cùng anh trải qua một quãng thời gian đẹp đẽ.

Tồi phải luôn nhắc nhở mình về điều đó, không được quên, không được quên, không được quên...

Như thế có một ngày tôi sẽ phải trả anh về nơi ấy, có thể, nỗi đau sẽ vơi đi...

Autumn

Sau khi Băng Lan ra nước ngoài, mỗi ngày qua đi đều nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn...

Một buổi sáng, Thu Thần tỉnh giấc, chậm chạp mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của anh, cô mỉm cười, bỗng không muốn dậy nữa, chỉ muốn nằm trên giường như thế và không làm gì cả, chỉ nhìn anh.

Cô muốn nhìn để nhớ từng đường nét trên gương mặt, nhớ nhịp thở, nhớ đường cong của viền môi, nhớ cảm giác mỗi khi đặt tay lên lồng ngực ấm áp của anh. Cô muốn nhớ bởi lo sợ ngày nào đó sẽ để mất anh...

Bước xuống giường, mở chiếc laptop đang đặt trên bàn trang điểm, cô bỗng muốn viết nhiều điều, muốn ghi chép lại...

"Thu Thần?"

Đột nhiên hơi ấm quen thuộc luôn bên mình biến mất, anh bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.

"Em đang làm gì đấy?" Anh thấy cô đang mải miết gõ bàn phím.

"Không có gì...", Thu Thần vội vàng chuyển màn hình, quay đầu lại, "Em chỉ lên mạng đọc tin tức thôi".

Thạch Chấn Vũ nheo mày nhưng không nói gì nữa.

Thu Thần tắt laptop, anh bước lại gần ôm lấy bờ vai cô, anh cúi xuống mái tóc đen dài, mềm mại của cô và hít một hơi thật sâu. Mấy tháng gần đây, anh đã dần quen và cũng thích mùi thơm của cô.

"Anh đang làm gì thế?", Thu Thần cười hỏi.

Đôi tay anh đặt lên trên khuôn ngực ấm áp mềm mại của cô.

"Chẳng phải anh nói... sáng nay phải đi miền Nam... để gặp khách hàng..." Nụ cười của cô biến mất, nhịp thở bắt đầu hỗn loạn, bởi anh đang luồn tay vào trong lớp áo ngủ của cô, ngón tay thô ráp không biết vô tình hay cố ý chạm vào nhũ hoa nhạy cảm của cô.

Thu Thần ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt đầy tình ý.

"Sẽ không kịp..."

"Không cần quan tâm xem có kịp hay không..."

Đôi môi lướt qua vành tai cô, bộ râu lún phún tuy làm cô hơi đau nhưng cũng đủ để kích thích làn da nhạy cảm.

"Anh sao thế? Chẳng giống anh chút nào...", Thu Thần vội nói. Đôi môi anh đã đặt lên dái tai của cô một nụ hôn.

Khoảnh khắc đó, chút lý trí còn lại trong suy nghĩ của cô cũng không còn.

Đó là nhược điểm của cô! Anh hiểu rõ điều ấy. Những ngày gần đây, người đàn ông này đã quá rõ những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.

Giày thuỷ tinh nối duyên Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ