[Bài dự thi "Họa cốt"]
Hôm nay tôi đã mơ thấy nhà tôi ngày còn bé, mọi sự hết sức chân thực, trong hôm nay, hoặc trong ngày mai.
Độ một buổi cuối đông, lá ngoài vườn rụng nhiều và xẹp kép, nhàu nhĩ trong mấy vũng ổ gà gập gềnh hoặc nhấp nhô sỏi trắng xám trên con đường đất trước nhà, thấy rõ cả đường gân lá ngả nâu ẽo ọt. Tôi vẫn thu mình lại trong tập chăn bông, vá chin chít vài nơi, vải ngày một ít nên cái chăn cũng như co lại nhăn nhúm đôi chỗ. Chị Thu dấu mặt vào một góc chăn nâu, đã sờn và bông đã vón lại, nhưng vai chị lại bần bật, mắt chị lại rưng rức.
"Như ơi, thế là Hoài và Vận lại không đến được với nhau."
Chị Thu vẫn mải miết khóc ướt một mảng chăn, tôi gấp quyển sách của chị lại và xếp nó ngay ngắn trên đầu giường. Và mẹ tôi đi vào, bảo là cơm nguội mẹ dành trên chạn bếp, với lại đã đến giờ cho lợn ăn cám. Thế rồi tôi tỉnh lại, khi mà tôi vẫn chưa kịp đáp lời mẹ tôi.
Tôi đã khóc đấy, thật mệt mỏi, ngay cả trong giấc mơ. Nhưng mà có lẽ tôi đã khóc rất lâu trước khi tỉnh dậy, trước khi tôi mơ thấy chị Thu nức nở hay mẹ tôi bước vào, những đường lăn của giọt đau khổ chồng chéo trên má tôi, khô khốc lại và nhơn nhớt. Qua rãnh hở nhỏ hình tam giác của tầng đá, tôi thấy vài tia sáng chiếu vào, nhỏ thôi nhưng đủ để tôi biết trời đã sáng. Đêm qua ngoài kia tiếng phản lực của máy bay trên tầng trời nhỏ bớt, những trận bom nổ cũng ít dần, đất đá cũng không còn đổ sầm sầm lên người tôi nữa, người ta đã bỏ tôi mà đi, trước cả khi tôi kịp cầu cứu.
"Cậu biết không, hôm nay là ngày những chiến sĩ Việt Nam gửi thư về cho những người thương yêu."
Tôi nhìn tập thư xếp ngay ngắn trong cặp, một vài lá đã nhàu nát khi tôi bị chôn vùi xuống lớp đá này, một vài lá khác không biết rơi mất từ bao giờ, có vài giờ, tôi tự giết thời gian bằng cách bịa ra giả thuyết rằng mấy lá thư kia đã tự đi tìm về với người nhận. Ít nhất thì người ta xứng đáng được biết người mà họ yêu thương có được an lành hay không. Thế nên là khi mấy mảng lồi lõm nơi tường đã cà xước vài chỗ trên cánh tay tôi, đâm thủng vài lỗ trên quần áo tôi trong khi tôi đang nỗ lực thử trèo lên, hoặc tách hai lớp gạch đá kia ra, một vài vết rách rạch qua mấy vết bỏng lỗ chỗ, trông không được đẹp mắt, nên tôi xăn ống tay áo xuống. Tôi bỏ cuộc, và tôi thấy dằn vặt.
Tôi biết, sẽ không một ai phát hiện ra tôi cả.
"Thật tiếc vì lần này tôi đã không thể hoàn thành nhiệm vụ được rồi."