Kurosawa mở tung cánh cửa sổ gần bàn làm việc để cơn gió lạnh buổi đêm mặc sức tung hoành trong gian phòng kín. Căn phòng của anh giờ đây được bao phủ bởi bóng tối mập mờ và thứ ánh sáng duy nhất bừng lên trong màn đêm là từ chiếc đèn cũ kĩ trên bàn. Từ tầng hai, ngọn gió ùa về mang theo hương vị của những miền xa xăm, nghe đâu thoang thoảng hương lavender ngào ngạt, hương thủy tiên thanh khiết và mùi cỏ non đã bắt đầu lấm tấm những giọt sương. Kurosawa nhìn lên bầu trời đêm tận hưởng cảm giác yên bình mà London 11 giờ khuya mang lại. Khu phố nơi anh ở im ắng đến độ có thể nghe được tiếng râm ran của côn trùng ở trong một bụi cây nào đó. Những ngôi nhà xung quanh đều đã tắt đèn, nhường chỗ cho thứ ánh sáng mờ ảo của ánh trăng và những vì sao lấp lánh nơi xa xôi kia.
Trở lại bàn làm việc với cảm giác mông lung, Kurosawa mở ứng dụng radio trên điện thoại và đắm chìm trong những âm thanh lộn xộn. Chương trình đêm muộn vẫn đang phát, bản nhạc du dương với những ca từ chất chứa nhiều cảm xúc vang lên trong màn đêm tịch mịch. Hình như đó là một bài hát cũ của những thập niên 80. Một bài hát khá hay nhưng tâm trí Kurosawa lại không thể tập trung được vào giai điệu của bài hát ấy, vì lúc này đây anh đang nghĩ về một chuyện khác.
Từ ngày trở về London sau buổi phỏng vấn bà Bella về những lá thư, không ít lần Kurosawa để bản thân ngụp lặn trong những suy nghĩ về người kia. Câu chuyện của bà Bella luôn ám ảnh anh mỗi khi anh cầm bút lên viết thư gửi đến cho người đó. Hình ảnh người phía bên kia lá thư hiện diện trong anh mọi lúc mọi nơi. Một hình ảnh không rõ ràng do anh tự mình mường tượng sau mỗi lần đọc những dòng người đó viết. Trong lòng Kurosawa, đó là một người sống nội tâm, ít nói, một người có đôi mắt ẩn chứa nhiều tâm sự. Người đó hẳn là có giọng nói rất hay, một chút nhẹ nhàng và một chút ấm áp. Người đó dịu dàng và thuần khiết tựa như một thiên thần. Người đó ở rất gần anh, nhưng cũng ở rất xa anh.
Đôi lúc Kurosawa có cảm giác dường như người đó không thuộc về thế giới này.
Cũng giống như sao và trăng trên bầu trời kia, người đó đang ở nơi mà anh không thể chạm tới được.
Đôi lúc Kurosawa có cảm giác dường như chỉ cần với tay ra thì người kia cũng sẽ biến mất.
Cũng giống như sao và trăng trên bầu trời kia, biến mất khi ánh mặt trời ló rạng.
Nửa năm qua, khoảng thời gian tuy không dài nhưng cũng không phải quá ngắn, một khoảng thời gian vừa đủ để biến những điều tưởng chừng như chỉ xảy ra trong phim trở thành hiện thực. Một lá thư được gửi đến vào một chiều thu, một sợi dây liên kết được hình thành, một cuộc đối thoại không thấy hồi kết, và một thứ cảm xúc kì lạ cứ lớn lên trong lòng. Như cuộn phim được tua lại, hình ảnh về những câu chuyện chồng lên hình ảnh Cơm nắm hiện lên trong tâm trí Kurosawa khiến trái tim anh lỡ một nhịp.
Trời đã khuya lắm rồi và bài hát cuối cùng trong chương trình radio cũng vừa hết.
Kurosawa chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi đứng lên lấy một lon trà xanh.
Đây là loại trà mà Cơm nắm đã giới thiệu cho anh. Anh nhớ có lần anh đã viết thư nói với người đó rằng anh cũng đang thử thay đổi thói quen của mình. Người đó tuy có chút ngạc nhiên nhưng hình như cũng vui lắm. Không thể nhìn thấy trực tiếp nhưng Kurosawa có thể tưởng tượng ra khuôn miệng xinh xắn đang nở nụ cười của người đó, nụ cười tựa như ánh nắng ban mai sưởi ấm trái tim anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
THƯ
Fanfiction" Một mối quan hệ được hình thành đâu chỉ dựa trên tên tuổi hay giới tính." " Thích cậu là chuyện hoang đường nhất tôi từng làm. Tựa như trời đang đổ một cơn mưa, trong lòng tôi lại ấp ủ một tia nắng." Khoảnh khắc lá thư đầu tiên được gửi đến, cũng...