Thượng.

491 52 2
                                    

2021.4, Hải Hoa đảo vào mùa xuân.

Tháng thứ tư đặt chân lên đảo, cuối cùng các chàng trai cũng đi đến cuối chặng đường.

Một ngày trước khi trận chung kết diễn ra, nhân viên phụ trách không thể chịu nổi sự kiên cường quấy rầy của Duẫn Hạo Vũ, đem thứ hạng của cậu của nói cho cậu biết, hạng 11.

Bạn không hiểu được tâm tình trong khoảng khắc đó đâu? Giống như khi nhảy xuống từ tầng lầu cao nhất, mất trọng lượng và không hề có cảm giác an toàn. Nhưng cậu vẫn cùng nhân viên nở nụ cười.

"Châu Kha Vũ hẳn là cao hơn em phải không?"

Khoảnh khắc nghe câu trả lời, trái tim cậu như bị bóp nghẹt, như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, ướt sũng.

Tại sao có thể như vậy? Như thế nào lại có thể như vậy? Kết quả này nằm ngoài dự kiến của cậu.

Cậu cho rằng mình có thể không được xuất đạo, nhưng thứ hạng của Châu Kha Vũ làm sao có thể thấp hơn cậu, người kia rõ ràng toàn thân đều phát ra ánh sáng. Mặc dù không có điện thoại di động, cậu cũng có thể biết những gì Châu Kha Vũ đang trải qua thông qua giao tiếp với các nhân viên và một số tin tức không thể ngăn cản từ thế giới bên ngoài.

Cậu không biết mình có thể làm gì cho anh, chỉ có thể ở bên cạnh anh. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng những điều giả dối không có thật này lại có ảnh hưởng lớn đến thứ hạng của anh. Dù đây chưa phải là kết quả cuối cùng nhưng cậu không dám nghĩ đến trong khoảng thời gian chưa đầy hai mươi bốn giờ còn lại sẽ phát sinh chuyện gì.

Trong đầu cậu bắt đầu nghĩ đến bốn tháng qua của mình, nửa đêm ở phòng tập và phòng thu âm, quần áo và giày dép tập luyện ướt đẫm mồ hôi, lần lượt từng sân khấu công diễn. Những ngày không thức khuya tập luyện, cậu thích trốn vào nhà vệ sinh, nơi không có camera, có thể trút bỏ mọi gánh nặng, lớn tiếng khóc lóc, hay tán gẫu với bạn tốt, đó là khoảng thời gian thư thái nhất đối với cậu. Sau đó cậu nhận ra rằng từng li từng tí đều là bóng dáng người anh trai thối của mình.

Cậu không biết bản thân đã quay về ký túc xá bằng cách nào, leo lên giường rồi kéo rèm lại như thế nào. Ký túc xá không có ai, cậu cũng không bật đèn, chỉ có ngọn đèn trên bàn phát sáng, đó là do bạn cùng phòng tiện tay bật khi quay lại.

Cậu nằm xuống nhìn chằm chằm trần nhà, nước mắt chảy dài từ khóe mắt trong vô thức, để lại một vệt lớn trên gối. Ngay khoảnh khắc đó cậu muốn buông bỏ mọi thứ, ngày cuối cùng rồi, còn không đến hai mươi bốn giờ, cậu nghĩ tốt hơn hết là thuận theo sự an bài của số mệnh, cậu đột nhiên cảm thấy bọn họ căn bản không có tư cách chống lại vận mệnh.

Không biết qua bao lâu, một tia sáng chiếu vào, cậu lau nước mắt quay sang nhìn, phát hiện một cái đầu khác chui vào. Đó là Châu Kha Vũ, anh trai thối hạng 12 của cậu. Cậu kêu lên một tiếng "Daniel", mang theo ủy khuất khóc nức nở. Châu Kha Vũ phát hiện cảm xúc bất thường của cậu, ngồi xuống giường.

"Patrick, em làm gì ở đây? Mệt mỏi sao? Anh tìm em nãy giờ."

Duẫn Hạo Vũ nhìn Châu Kha Vũ, cậu thề với trời rằng cậu thực sự không thể kìm được, nước mắt chảy dài. Cậu không đành lòng nhìn Châu Kha Vũ không thể đứng ở vị trí thành đoàn, cậu không chịu nổi Châu Kha Vũ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn mười một người khác trong nhóm, cậu thậm chí không dám nghĩ tới một màn như vậy. Thậm chí bản thân cậu có thể đứng ở vị trí đó không cũng không quan trọng.

|Song Vũ Điện Đài|Transfic| 24 giờ trước đêm thành đoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ